Chạm để tắt
Chạm để tắt

THẬP LỤC NƯƠNG - 16

Cập nhật lúc: 2024-09-09 13:49:58
Lượt xem: 3,413

Cả đêm đó ta cứ bồn chồn, lo lắng đại công tử xử lý xong Kiếm Như sẽ đến lượt ta, vì suy cho cùng ta cũng biết chuyện này, và cũng cố tình giấu diếm.

 

Nhưng đại công tử không hề nhắc đến ta.

 

Qua hôm sau, Kiếm Như bảo ta rằng Vi phủ đã ký lại khế ước với người bán rau mới, hắn ra ngoài tìm được một tiểu thương bản địa.

 

Đại công tử chỉ xử lý Kiếm Như, không đụng đến ta, khiến ta vô cùng áy náy.

 

Ta lén hỏi Kiếm Như: "Đại công tử không nói gì đến ta chứ?"

 

Kiếm Như bực bội đáp: "Ngài có thể nói gì ngươi?"

 

"Vậy thì tốt quá. Kiếm Như ca, ngươi muốn ăn gì, đồ ăn hay món vặt? Chỉ cần ta biết nấu, cứ gọi món thoải mái."

 

Kiếm Như không cần suy nghĩ, đáp: "Thịt kho tàu."

 

"Được, ta sẽ hầm cho ngươi một nồi."

 

Kiếm Như liếc nhìn ta một cái: "Nhưng khi ăn cơm, ngươi đừng nói là ta muốn ăn."

 

"Ta sẽ nói là ta muốn ăn."

 

Kiếm Như lúc này mới nở nụ cười, vỗ vai ta, như khen ngợi ta biết điều.

 

Bỗng từ xa vang lên một tiếng sáo, quay đầu nhìn lại, giữa rừng trúc xanh, đại công tử buộc tóc bằng ngọc quan, dáng vẻ nhàn nhã ung dung.

 

Vừa trông thấy đại công tử, Kiếm Như lập tức thu lại vẻ cợt nhả, rút tay khỏi vai ta, giấu ra sau lưng rồi nhanh chóng rời đi.

 

Vi gia có lại người bán rau, ta tiết kiệm được khá nhiều thời gian, nhưng cũng sinh ra chút phiền toái — trâm đào mộc của ta không có cơ hội bán nữa.

 

Gỗ đào đắt hơn tre nhiều, nếu lô hàng này ế ẩm, ta sẽ lỗ nặng.

 

Hơn nửa tháng trôi qua, ta không kìm được, liền lén thò đầu vào chỗ đại công tử.

 

Đại công tử đang vẽ bức "Thu Sơn Đồ", ta biết ngài không thích bị quấy rầy khi làm việc, chỉ dám giả vờ vô tình đi ngang cửa sổ, lén nhìn xem ngài đã vẽ xong chưa.

 

Đến lần thứ năm lén lút đi ngang, đại công tử gọi ta lại, đặt bút xuống, nói ngắn gọn: "Nói đi."

 

Ta lập tức phấn khởi, ghé sát vào cửa sổ, nhón chân lên, nịnh nọt: "Đại công tử, ngài vẽ thật đẹp!"

 

Đại công tử chẳng chút động lòng: "Có chuyện gì nói thẳng."

 

Ta không thoải mái xoay xoay mũi chân: "Ờ... đại công tử, ngài có muốn ăn kẹo hồ lô không? Ta ra ngoài mua cho ngài nhé."

 

Đại công tử cụp mắt, liếc nhìn ta, sau đó khẽ cười, giơ tay ra hiệu: "Đi đi. Cầm theo ít tiền, thấy thứ gì thích thì tiện thể mua về."

 

Thế là, lấy cớ mua kẹo hồ lô, cứ cách năm sáu ngày, ta lại lén ra ngoài bán một đợt trâm đào mộc.

 

Có lần, đại công tử hỏi ta mua gì mà lâu vậy chưa về phủ.

 

Ta có thể mua gì chứ, ta ra ngoài bán hàng mà, ở lại lâu thêm một chút, may ra bán được nhiều hơn.

 

Nhưng trước mặt đại công tử, ta không thể nói thẳng, ngẫm nghĩ một hồi, đáp: "Mua một cây trâm đào mộc..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-luc-nuong/16.html.]

Đại công tử hỏi: "Sao không thấy ngươi đeo?"

 

Ta đáp: "... Chỉ mua một cây, không nỡ dùng..."

 

Trời ơi, nói dối một lần thì phải nói dối mãi.

 

Đại công tử khi đó trông có vẻ không vui.

 

Tim ta đập thình thịch, sợ đại công tử lại nhìn thấu ta đang bịa chuyện.

 

Ngài hỏi: "Tiền lương của ngươi không đủ dùng à?"

 

"Đủ mà."

 

Đại công tử thở dài: "Thập Lục, ta, Vi Chiêu, vẫn nuôi nổi ngươi mà."

 

Câu này ta biết rồi, trước đây ngài đã từng nói.

 

Ta tâng bốc: "Chủ nhân thật là tuyệt vời."

 

Đại công tử lại thở dài, dường như bất đắc dĩ: "Ngươi đúng là..."

 

09

 

Chỉ trong chớp mắt, năm hết Tết đến.

 

Từ lão gia và phu nhân gửi thư về, nói rằng trời đông giá rét, đường xa gập ghềnh, lão gia không có chiếu chỉ cũng không tiện về kinh, nên sẽ không trở về.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Thư viện thì lại cho phép nghỉ hai mươi ngày.

 

Nhị công tử trở về hôm ấy, trời đang rơi tuyết nhẹ, Kiếm Như bận rộn giúp hắn mang đồ đạc.

 

Sáng sớm ta đã thái thịt cừu, nhóm lò than sưởi rượu, các món ăn đã được rửa sạch sẵn, chỉ chờ nhị công tử nghỉ ngơi rồi vào bàn.

 

Đại công tử và nhị công tử lâu ngày không gặp, biết họ sẽ hàn huyên tâm sự, ta và Kiếm Như rất biết ý không ngồi cùng bàn.

 

Đợi một canh giờ sau ta vào dọn bát đĩa, nhị công tử đã say gục.

 

Đại công tử thì vẫn ổn, chỉ có sắc mặt hơi đỏ.

 

Kiếm Như nửa dìu nửa kéo nhị công tử về phòng, ta tay ôm bát đĩa, do dự một lúc rồi hỏi đại công tử: "Sau khi rửa bát xong, nô tỳ có phải theo xuống để hầu hạ không?"

 

Đại công tử hỏi: "Ngươi muốn hầu hạ cái gì?"

 

"Hầu hạ nhị công tử ạ."

 

"Ngươi muốn hầu hạ hắn cái gì?"

 

"Chải tóc tắm rửa..."

 

Đại công tử không nói gì nữa.

 

Ngài tuy vẫn tỉnh táo, nhưng thần sắc không rõ ràng, lông mày nhíu lại, trông như đang giận, khẽ cười lạnh một tiếng: "Ngươi muốn đi?"

 

Loading...