THANH YÊN - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-06 13:47:05
Lượt xem: 208

“Các ngươi ai dám nháo liền cút ra khỏi Liễu gia…”

Nói xong liền phất tay áo rời đi.

Nương ta khóc đến tê tâm liệt phế, Liễu Tố Tố bắt lấy tay của ta:

“Tỷ tỷ, chúng ta là thân tỷ muội, chúng ta phải liên hợp lại, tuyệt không có thể làm đứa con hoang kia vào cửa, nếu không cái này nhà liền không có chỗ đứng của chúng ta.”

Liễu Tố Tố sốt ruột muốn kéo ta làm đồng minh.

Trong lòng ta cười nhạo, cái nhà này đã sớm không có chỗ đứng cho ta, Liễu Tố Tố cứ gấp gáp, rõ ràng là sợ địa vị chính mình chịu uy hiếp.

Rốt cuộc đối phương chính là nhi tử ruột thịt.

Bất quá ta cũng sẽ không ngăn cản Liễu Diệu Tổ vào cửa, ta còn ước gì hắn vào nhanh nhanh, kiếp trước ta bán thân vào Bách Hoa Lâu mà đầu sỏ gây tội chính là Liễu Diệu Tổ.

Nếu muốn báo thù, ta cũng không thể bỏ qua hắn.

Bởi vì chuyện của Liễu Diệu Tổ, trong nhà cũng không ai rảnh lo chuyện ta bán thân vào Bách Hoa Lâu.

Liễu Tố Tố lôi kéo ta lòng đầy căm phẫn mà nói Liễu Diệu Tổ vào cửa đối với chúng ta là bất lợi, ta không chút hứng thú, ngược lại còn khuyên bảo nàng không cần để ý.

Liễu Tố Tố tức giận đến mắng ta:

“Ngu Ngốc!”

Ta cũng không thèm để ý, rửa mặt mũi sạch sẽ sau đó ngủ một giấc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thanh-yen/chuong-3.html.]

Sáng sớm rời giường, nương ta hai mắt đỏ bừng, hiển nhiên là đã khóc thật lâu, nhưng mà cũng không ngăn cản cha ta đi ra cửa tiếp người, chắc là đã trải qua cả đêm trấn an của cha ta, bà ta cũng hòa hoãn đôi chút.

Chỉ chốc lát sau cha ta liền mang theo Liễu Diệu Tổ đã quay trở lại.

Liễu Diệu Tổ lớn lên trắng nõn sạch sẽ, nhìn rất văn nhã, đôi mắt có chút bất an mà nhìn chúng ta, bộ dáng phúc hậu vô hại.

Trong lòng ta chợt cười lạnh, nếu không phải là lần thứ hai làm người, ta là thật sự nhìn không ra, chủ ý ác độc đem ta bán cho Bách Hoa Lâu kiếm bạc lại là thiếu niên mười hai tuổi trước mặt.

Bởi vì chuyện hắn đọc sách yêu cầu cần nhiều bạc.

Liễu Tố Tố hung hăng mà trừng mắt nhìn Liễu Diệu Tổ, trên mặt đều là kẻ bị đe dọa địa vị nên phẫn nộ:

“Nơi này không chào đón ngươi, ngươi cút đi!”

Liễu Diệu Tổ dường như giống con thỏ nhỏ bị chấn động, lập tức trốn đến phía sau cha ta.

Phụ thân nhíu mày nhìn Liễu Tố Tố, vừa mới chuẩn bị mở miệng quát lớn, ta dẫn đầu mở miệng:

“Tố Tố, ngươi sao lại nói như vậy, Diệu Tổ cũng là đệ đệ của chúng ta, đều là người một nhà cả.”

Liễu Tố Tố chẳng hề để ý, có chút phiền chán mà nhìn ta.

Ta cũng không để ý nàng, đi thẳng qua bên cạnh người của Liễu Diệu Tổ, ôm lấy hắn, nhiệt tình mà tiếp đón:

“Đây là Diệu Tổ sao, lớn lên thật là dễ thương.”

“Ta nghe tiên sinh nói ngươi học rất giỏi, sau này sẽ có thể trở thành tú tài nha.”

Ta vừa nói một bên nhìn về phía nương ta ở bên kia.

Bình luận

1 bình luận

Loading...