Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thanh xuân buông thả - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-08-07 15:44:41
Lượt xem: 105

Chuyện đầu tiên tôi biết là kết quả thi của Khúc Nam Tự.

Vì mẹ cậu ta lại chạy đến chỗ mẹ tôi khóc lóc kể lể.

Khúc Nam Tự gần như không làm được câu nào trong số mấy câu cuối của bài thi tổng hợp khoa học tự nhiên, chỉ được có hơn ba trăm điểm, đừng nói đến mục tiêu của cậu ta lúc đó là đại học Thanh Hoa, đến đại học cậu ta cũng còn lâu mới đủ điểm, chỉ có thể học cao đẳng thôi.

Hạ Tri Tình cũng thế, cô ả thi được có hơn hai trăm điểm.

Mẹ Khúc khóc ngất trong điện thoại: "Trước kia nó còn là hạng nhất cả trường, chúng tôi đều cho là thằng bé sẽ có triển vọng lắm, chị nói xem rốt cuộc tôi đã tạo nghiệt gì thế?"

Khóc một hồi, mẹ Khúc hỏi: "Ngôn Ngôn nhà chị thi cử thế nào rồi?"

Mẹ tôi vừa nhận được cuộc gọi từ văn phòng tuyển sinh của đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh, tuy chưa có kết quả nhưng chắc mẹ cũng đoán được đại khái điểm thi rồi, chỉ có thể lúng túng nói: "Vẫn chưa có."

Chỉ có top 50 toàn tỉnh mới bị lùi thông báo kết quả thi. Mẹ Khúc im lặng một lúc, giọng điệu có chút phức tạp.

"Tôi ngưỡng mộ chị lắm đấy."

"Nếu Nam Tự biết điều được bằng một nửa Ngôn Ngôn thì tốt rồi."

"..."

Không lâu sau, kết quả đã được công bố.

719.

Tôi đạt điểm cao nhất tỉnh.

Cả nhà tôi mừng như điên, các thầy cô trong trường cũng mừng rỡ, biểu ngữ giăng kín cổng trường: "Chúc mừng bạn học Kiều Ngôn đã đạt được 719 điểm trong kỳ thi đại học, vinh dự đạt điểm cao nhất cấp tỉnh!"

Tôi đột nhiên trở thành một cái tên mà nhà nhà đều biết trong thị trấn nhỏ.

Người gửi lời chúc mừng gia đình tôi liên tục không ngớt, thậm chí nhiều phụ huynh còn nhờ người tìm tới bố mẹ tôi để xin một cuốn vở ghi chép của tôi.

Đào Hố Không Lấp team

Bố tôi vui quá cười đến nỗi không khép nổi miệng, bèn đặt khách sạn xịn nhất để tổ chức tiệc mừng tôi lên đại học, mời tất cả những người ông quen biết đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thanh-xuan-buong-tha/chuong-12.html.]

Cả nhà họ Khúc cũng đến.

Một người ngồi cùng bàn không kìm được hỏi: "Nghe nói Nam Tự nhà ông bà cũng học giỏi lắm, trước kia còn giỏi hơn cả Ngôn Ngôn nữa mà, lần này thi cử thế nào rồi?"

Vừa nói, ông ta vừa ra chiều tiếc rẻ: "Thằng con nhà tôi nhất quyết đòi yêu sớm trước lúc thi đại học, cuối cùng lần này thi được có hơn năm trăm điểm, chỉ vào được đại học tuyến một thôi, tôi ghen tị với nhà ông lắm, có đứa con không để bố mẹ phải bận lòng gì cả."

Bố Khúc xấu hổ đến mức không nói được câu nào, ông ấy và mẹ Khúc chỉ có thể lấy cớ đi vệ sinh trốn sang một bên.

Có người biết chuyện nói nhỏ: "Hơn năm trăm là khá lắm rồi, nghe nói trước khi thi đại học con trai nhà ông ấy chơi bời với một đứa con gái, còn làm ễnh bụng người ta ra, cuối cùng lần này thi được có hơn ba trăm điểm, chỉ có thể bỏ thêm tiền mà học trường cao đẳng thôi!"

Bọn họ chưa gặp Khúc Nam Tự bao giờ nên không biết rằng cậu ta đang ngồi một bên.

Mặt cậu ta tái mét, cúi đầu không nói gì.

Hai chúng tôi đã từng là chủ đề bàn tán trong rất nhiều buổi tụ hội.

Trong buổi họp phụ huynh, có tới một nửa số phụ huynh vây quanh mẹ Khúc để lấy kinh nghiệm, nửa còn lại vây quanh mẹ tôi để học hỏi.

Đáng lẽ bố mẹ cậu ta sẽ là những người ngồi đây tươi cười rạng rỡ.

Tên của cậu ta cũng sẽ có trên biểu ngữ chúc mừng được giăng lên.

Chính cậu ta là người đã vứt bỏ tất cả.

Tôi đi lướt ngang qua Khúc Nam Tự, Khúc Nam Tự ngăn tôi lại.

Cậu ta cố nặn ra một nụ cười cay đắng: "Kiều Ngôn, chúc mừng cậu."

"Không phải cậu vẫn luôn muốn vào đại học Thanh Hoa sao? Bây giờ cậu đã thành công rồi đấy."

Tôi cười: "Không, bây giờ tôi không muốn học Thanh Hoa nữa."

"Tôi đăng ký vào đại học Bắc Kinh rồi."

 

Loading...