Chạm để tắt
Chạm để tắt

THANH NINH - CHƯƠNG 8

Cập nhật lúc: 2024-07-13 15:20:28
Lượt xem: 63

24.

 

Đại biểu toàn khối lên phát biểu, tôi và Hoắc Minh Hoài được sắp xếp ngồi cạnh nhau.

 

Đàn anh đàn chị đã tốt nghiệp chỉ vào hai chúng tôi và nói: "Minh Hoài, cậu và Chu Thanh Ninh trông khá là giống nhau đó, không hổ là họ hàng."

 

“Ai thèm làm họ hàng với nó chứ?”

 

Anh ta vẻ mặt khinh thường nói nhỏ vào tai tôi:

 

“Thành tích do gian lận mà có, thùng rỗng kêu to, mày vẫn có mặt mũi lên sân khấu phát biểu sao.”

 

Tôi bước lên sân khấu.

 

Trước toàn thể giáo viên và học sinh, tôi đã thực hiện một bài phát biểu xuất sắc không cần kịch bản.

 

Tôi vừa phát biểu xong, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

 

Hoắc Minh Hoài đứng ở dưới khán đài nhìn tôi, dường như không còn nhận ra tôi nữa.

 

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Anh ta nghi hoặc hỏi Hoắc Ngữ Vi: “Chu Thanh Ninh, nó thật sự giỏi như vậy sao?”

 

25.

 

Hoắc Ngữ Vi thấy Hoắc Minh Hoài có biểu hiện như vậy, ánh mắt nhìn tôi có chút sợ hãi.

 

Cô ta luôn sợ hãi người Hoắc gia sẽ quan tâm tôi, sợ rằng tôi sẽ lấy đi sự cưng chiều của cô ta.

 

Sau giờ học, lúc tôi đang ở trong toilet, Hoắc Ngữ Vi không nhịn được mà dẫn theo Cát Nhu chặn tôi lại.

 

"Thanh Ninh, gần đây mày rất nổi tiếng đó.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thanh-ninh/chuong-8.html.]

"Tao thấy gần đây mày với anh Minh Hoài có chút thân thiết, mày cho rằng mình có thể trở thành người nhà của Hoắc gia sao?”

 

"Tao nói cho mày biết, tao là em gái duy nhất của anh Minh Hoài. Đừng tưởng rằng chỉ vì thành tích học tập tốt một chút thì có thể được người khác xem trọng. Tao mới là viên ngọc quý trong tay Hoắc gia. Bố và mẹ không hề yêu thương mày chút nào, nếu không phải có một chút quan hệ huyết thống thì mày chỉ là đồ thừa mà thôi!”

 

Hoắc Ngữ Vi nói xong, tôi lười biếng tháo tai nghe ra.

 

"Tôi nghe không rõ, cô có thể nói lại được không?"

 

26.

 

Mặt Hoắc Ngữ Vi đỏ bừng.

 

Tôi lướt qua cô ta, bước ra ngoài.

 

Hoắc Ngữ Vi bước tới, nắm lấy tay tôi, đột nhiên khóc lên.

 

Cát Nhu lập tức đi tới bên cạnh Hoắc Ngữ Vi, lời lẽ nghiêm khắc lên án tôi: "Chu Thanh Ninh, đang yên đang lành sao cậu lại mắng chửi người khác như thế? Nếu tôi không có ở đây, chẳng lẽ cậu còn muốn đánh Ngữ Vi sao?"

 

"Bỏ đi, Thanh Ninh chưa bao giờ thích tớ, làm như vậy cũng bình thường."

 

Tôi nhìn hai người kẻ xướng người họa.

 

Quay đầu lại, Hoắc Minh Hoài đang nhìn tôi với ánh mắt có thể phun ra lửa.

27.

 

Hoắc Minh Hoài túm lấy tay tôi: “Tay nào của mày chạm vào Ngữ Vi?”

 

Hoắc Ngữ Vi lập tức giả bộ đứng ra giảng hòa, nhưng thực ra lại đang thản nhiên khoe khoang vị trí quan trọng của mình trong lòng Hoắc Minh Hoài trước mặt tôi.

 

"Anh Minh Hoài, không sao đâu. Có lẽ Thanh Ninh chỉ là ghen tị vì anh đối tốt với em rất tốt mà thôi, dù sao chị ấy cũng là em gái của anh, thấy anh tốt với em như vậy, trong lòng có chút khó chịu cũng là bình thường."

 

Hoắc Minh Hoài nhìn tôi: “Cái loại như nó cũng xứng làm em gái anh sao!”

 

Loading...