Thanh mai ngọt ngào - 9

Cập nhật lúc: 2024-07-04 14:04:01
Lượt xem: 65

Cậu ấy uống say xong cũng chỉ làm loạn một lúc, còn suốt cả quãng đường về đều ngoan ngoãn nghe lời tôi.

Thiếu niên cao lớn theo tôi từng bước lên xe.

Tôi và Chúc An Du nắm tay nhau, vai kể vai ở băng ghế sau.

Ánh sáng bên ngoài chiếu lên hàng mi dài của cậu ấy, tạo nên một bóng đen nho nhỏ, con người lạnh lùng ban ngày đó giờ này đang ngoan ngoãn ngồi cạnh tôi.

Cứ như vậy, về đến khu chung cư, tôi lấy chìa khóa từ trong túi cậu ấy để mở cửa.

Sau khi đặt người lên ghế sofa, muốn đứng dậy rót cho cậu ấy cốc nước, nhưng cậu ấy cứ nắm tay tôi không chịu buông.

Tôi nhìn xuống bàn tay đang bị năm chặt, ngập ngừng không biết có nên rút lại hay không, thử cử động một chút, cậu ấy nắm chặt ghê, không cử động được.

"Rất thích."

Bỗng dưng một giọng nói khn khàn truyền đến từ đỉnh đầu.

Tôi ngẩng đầu, cậu ấy đã mở to mắt và nhìn chẵm chằm vào tôi.

Trên người vẫn còn thoang thoảng mùi rượu khiến người bên cạnh cũng ngà ngà say.

Tôi liềm đôi môi khô khốc, thấp giọng hỏi, "Thích gì?"

"Trần Giai Vi."

"Gì cơ?"

Cậu ấy nói lớn hơn, "Thật sự rất thích Trần Giai Vi." Đầu óc tôi như đàn bị đứt dây, cậu ấy có biết mình đang nói gì không?

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi nhớ lại những gì

An Huệ nói ban nãy.

"Năm lớp 11, có một tên lưu manh gần trường lúc nào cũng quấn lấy tớ, có một lần trùng hợp gặp được Chúc An Du, cậu ấy giải vây giúp tớ. Lúc đó, tớ nghĩ cậu ấy cuối cùng cũng có chút tình cảm với tớ, thế là tớ ngỏ lời muốn làm bạn gái cậu ấy. Cuối cùng, cậu ấy lạnh lùng từ chối, cậu ấy nói rằng trong lòng đã có người mình thích."

Sau đó, cô ấy thích thú hỏi tôi, "Có muốn biết cậu ấy thích ai không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thanh-mai-ngot-ngao/9.html.]

Cậu ấy... thích ai?

Vừa nãy cậu ấy nói... cậu ấy thích tôi.

Nhìn Chúc An Du không còn chút phòng bị nào, tôi thăm dò hỏi.

"Vậy thì... thích điểm nào của Trần Giai Vi?"

Cậu ấy nghiêng đầu, đỏ mặt.

"Mọi thứ, thích mọi thứ của Trần Giai Vi."

Tôi nghĩ rằng tôi và cậu ấy cùng nhau lớn lên từ bé nên đã sớm có miễn dịch với cậu ấy.

Nhưng lúc này, trong mắt Chúc An Du chỉ có tôi, trái tim tôi cũng vì thế mà đập loạn.

Cậu ấy chậm rãi giớ tay lên, chạm vào mặt tôi, lòng bàn tay cậu ấy vừa ấm áp, vừa có mùi hương dễ chịu.

Những ngón tay lướt trên mặt tôi.

"Lông mày."

"Mắt."

"Mũi."

Cuối cùng, những ngón tay dừng lại trên đôi môi tôi.

"Đây nữa'"

Gương mặt tuấn tú cau mày lại, trong mắt hiện lên một chút khó hiếu, "Nhưng mà không phải lúc nào cô ấy cũng nói những điều tôi muốn nghe."

Nói xong, cậu ấy nằm lên sofa ngủ thiếp đi.

Gió đêm thổi vào phòng khách, mùi hoa quế thoang thoảng dần cuốn đi mùi rượu trong phòng khách.

Tôi thở dài, nhưng cậu cũng luôn chọc giận tôi mà.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...