THANH LĂNG HI DUYÊN - PHẦN 9

Cập nhật lúc: 2024-07-08 23:09:40
Lượt xem: 401

19.

Vì ngại gặp Tiêu Lan, ta lề mề mãi đến đêm muộn mới về phòng. Vừa về đến nơi, ta thấy Tiêu Lan ung dung ngồi đó uống trà, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

 

Ta ngượng ngùng ngồi xuống, cố gắng phá tan sự im lặng: "Cái kia, ta... điện hạ... hôm nay ăn gì vậy?"

 

Hắn lạnh lùng liếc nhìn ta, một lúc sau mới nói: "Ta biết ngươi muốn hỏi, có vấn đề gì cứ hỏi đi."

 

"Điện hạ... người vì sao lại giả trang làm nữ nhân?" Ta hỏi thẳng.

 

Hắn ngập ngừng, rồi bắt đầu kể về những chuyện ta chưa từng biết: " Hoàng hậu quyền lực vô song, nhưng lại không có nhi tử, trong khi nương ta chỉ là một cung nữ tầm thường. Năm đó, Hoàng đế say khướt, thấy nương ta xinh đẹp nên đã cưỡng ép nương ta, khi xong chuyện lại hoàn toàn quên lãng."

 

"Sau đêm định mệnh ấy, nương ta mang thai. Nương vốn là người lương thiện nên không nỡ phá bỏ thai nhi, đành âm thầm sinh ra ta. Nương biết nếu sinh con trai, ắt sẽ kéo đến sự ghen ghét của hoàng hậu, ta e rằng cũng không thể sống sót đến ngày hôm nay, vì vậy, ngay từ khi ta sinh ra, nương đã nuôi ta như nữ nhi..."

 

Hắn luôn gọi là "Hoàng đế", chứ không phải "phụ hoàng".

 

Ta xót xa hỏi: "Vậy hai người sống trong cung như thế nào?"

 

"Cứ sống như vậy thôi,"

 

Hắn nói giọng nhẹ nhàng: "Các cung nhân vốn hống hách, hà khắc, thường xuyên cắt xén tiền ăn của ta và mẫu thân. Lâu dần, ta và mẫu thân cũng quen, cứ thế mà sống qua ngày. Chỉ tiếc, mẫu thân ta vì bệnh tật mà qua đời khi ta mới tám tuổi. Sau đó, ta được một người tỷ muội thân thiết của mẫu thân chiếu cố, bà ấy đã giúp ta che giấu thân phận."

 

Chỉ vài ba câu ngắn ngủi, lời nói lại nhẹ nhàng, nhưng ta có thể cảm nhận được tình cảnh lẻ loi của hai mẫu nhi họ khi phải tìm cách sống sót ở chốn thâm cung, nỗi gian khổ có lẽ sẽ khó mà tưởng tưởng ra được.

 

"Vậy sau này thì sao? Làm thế nào mà người lại trở thành vị Trưởng công chúa được Hoàng thượng yêu thương nhất? À, còn nữa, võ công cao cường của điện hạ học từ đâu vậy?" Ta tò mò hỏi.

 

Hắn nhướn mày, cười khẩy, giơ tay gõ nhẹ vào trán ta: "Ngươi sao lắm câu hỏi thế?"

 

Ta thực sự tò mò, đành nhượng bộ: "Tối nay cho người ngủ giường, ta ngủ tháp."

 

Hắn mới tiếp tục nói: "Sau này, có một lần ta lén lút ra khỏi cung và gặp được một vị cao nhân. Ông ấy đã truyền lại cho ta toàn bộ võ công của mình. Sau đó, ta biết được Hoàng đế thích chơi trò ném vòng, nên ta đã khổ luyện và tìm cơ hội xuất hiện trong một buổi yến tiệc. Hoàng đế chú ý đến ta, và ông ấy nhớ lại nữ nhân xinh đẹp nhưng đáng thương mà ông đã từng sủng hạnh một đêm, cùng với "nữ nhi" bất ngờ xuất hiện này."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thanh-lang-hi-duyen/phan-9.html.]

20.

Ta không phải không biết những tranh đấu quyền lực trong chốn thâm cung, chỉ là không ngờ nó lại tàn khốc đến vậy.

 

Tuy Tiêu Lan chỉ vài câu bâng quơ kể lại, nhưng ta cũng hiểu được những năm qua hắn đã phải trải qua nhiều gian khổ. Ta mỉm cười, vỗ vai hắn: "Điện hạ biết bí mật của ta, ta cũng biết bí mật của điện hạ, vậy coi như chúng ta hòa nhau..."

 

"Ngươi không sợ ta g/iế/t ngươi diệt khẩu?" Hắn hỏi.

 

Ta cong môi: "Công chúa điện hạ, ta dù gì cũng là đích tử duy nhất của Bình Nam Hầu phủ, g/iế/t ta không có lợi cho điện hạ, huống hồ... ta cũng biết lý do vì sao điện hạ chọn ta, đến lúc cần thiết chẳng phải ta còn có thể có ích cho người hay sao."

 

Hắn khựng lại, nhìn ta với ánh mắt khác lạ, có chút tán thưởng: "Mộ Thanh Lăng, đã có ai nói với ngươi rằng ngươi rất thông minh chưa?"

 

"Chậc chậc, còn cần nói sao? Thiếu gia ta nếu không thông minh thì làm sao lăn lộn được ở chốn giang hồ nguy hiểm này..."

 

Ta không ngốc, Tiêu Lan có thể giả làm nữ nhân suốt bao nhiêu năm mà không bị phát hiện, bản lĩnh và tâm trí này, tuyệt nhiên không phải là hạng tầm thường. Biết đâu, chuyện Tam hoàng tử bị ám sát, hắn cũng đã sớm biết, chỉ là giấu kín không nói.

 

Hơn nữa, hắn chọn ta, e rằng cũng là nhìn trúng thế lực của Bình Nam Hầu phủ sau lưng ta, và khí chất tao nhã mà ta cố che giấu, ẩn hiện trong những cử chỉ nhỏ của ta.

 

Ta tuyệt đối không thừa nhận lời Tiêu Lan nói sau đó, rằng hắn còn chọn ta vì ta da trắng thịt mềm, trông ẻo lả ngu ngốc, khiến hắn thấy dễ sai khiến.

 

"Vậy chúng ta, coi như là đồng minh rồi?" Ta hỏi.

 

Tiêu Lan mỉm cười, như hoa đào tháng ba nở rộ: "Ngươi nói bậy, rõ ràng là chúng ta là phu thê."

 

Ta cười gượng gạo: "Khụ khụ, phu thê giả, phu thê giả..."

 

Tiêu Lan nhấp một ngụm trà, ung dung tự tại: "Ngươi đã nhìn hết thân ta, ta cũng đã nhìn hết thân ngươi, sao lại là phu thê giả?"

 

Ta bỗng chốc ngồi không yên, lòng nóng như lửa đốt: "Nói bậy, chuyện này chỉ có thể coi là không ai nợ ai.”

 

Tiêu Lan liếc nhìn ta, nở nụ cười nửa miệng, trông như một tên lãng tử khoác lên mình bộ xiêm y nữ nhi: "Phu quân, thân hình nàng cũng khá đấy."

 

Ta hừ lạnh một tiếng, đáp lời đầy khiêu khích: "Nương tử cũng chẳng tệ, không nhỏ a."

Bình luận

5 bình luận

Loading...