Thanh Hòa - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-05 11:41:15
Lượt xem: 247

17.

“Ta chạy c.h.ế.t sáu con ngựa, lao về nhưng vẫn không ngăn được ngươi, ngươi thắng.” Vẻ mặt Geshu không giấu được sự mệt mỏi, nhưng trên mặt lại giống như đang mỉm cười.

“ Sở Hùng đâu ?”

“ Vì bảo vệ ngươi, hắn bị phạt 20 quân côn,  bị tước tước vị, đang bị nhốt trong cung.”

Ta dùng lực nhắm mắt lại, nuốt nước bọt nghẹn ngào “ Ta làm sao mới cứu được chàng ấy ?”

Geshu trong mắt lộ ra vẻ mỉa mai, "Ngươi? Cứu hắn? Chẳng phải mục đích của ngươi là xúi giục hai cha con quay lưng lại với nhau sao?"

Với mức độ hủ hóa của các cận thần ở Đại Ân, ta sẽ không ngạc nhiên nếu có bất kỳ bí mật nào bị rò rỉ, điều làm ta ngạc nhiên là phản ứng của Geshu, , “ Ngươi đã biết rồi, còn không ngây lập tức g.i.ế.c ta.”

Geshu biến sắc: "Kể từ ngày ngươi ở bên cạnh hắn, ta lúc nào cũng muốn g.i.ế.c ngươi. Hãy nhớ rằng, là ngươi hủy hoại hắn, nhưng hắn lại là người cứu mạng ngươi."

Nói xong, cô ta hung hăng đẩy ta xuống, nghiến răng kìm nén sát ý, trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh lùng: "Mà này, ngươi còn đang mơ đoàn tụ với nha đầu kia của ngươi à?"

Trong lòng ta cảm thấy hổ thẹn nên mới để mặc cô ta sỉ nhục ta, nhưng khi nghe cô ta nhắc đến Tư Ngân, ta lập tức biến thành con nhím, cảnh cáo Geshu: “ Đừng đánh chủ ý lên người nàng ấy.”

Lần này cô ta cười chân thành: “ Nha đầu đấy à, không muốn làm liên lụy đến ngươi, nàng ta đã đập vào tường và c.h.ế.t vào ngày nàng ta bị c.h.ặ.t t.a.y rồi.”

Tư Ngân c.h.ế.t rồi, ta tin.

Ta đã từng vì cứu cô ấy mag nương thân cho Trần Yên, cô ấy nói rằng cô ấy đã gây rắc rối cho ta, Ge Shu không thể bịa ra những chi tiết như vậy.

Thật ra ta nên sớm nghĩ ra, nếu Tư Ngân còn sống, Quảng Hưng đế sao phải làm điều thừa thải là c.h.ặ.t t.a.y cô ấy. Ta nhận ra rằng Tư Ngân của ta thực sự đã c.h.ế.t rồi.

Tham lam muốn được yêu thương, chính là sai lầm đời này của ta. Chỉ là trước khi ta chết, ta muốn cứu người ta yêu, g.i.ế.c kẻ ta hận.

Ta bảo Trầm Bích thông báo với bên kia, vận dụng toàn bộ lực lượng của Địa Ân ở tại Nhung Quốc để đưa ta trở về. Bới vì ta đã ghi nhớ toàn bộ bản đồ tác chiến của Nhung Quốc.

18.

Việc ta bỏ trốn sẽ khiến cho Sở Hùng nản lòng, và cũng có thể làm giảm bớt tình trạng khó khăn của hắn.

“Chiến sự chỉ là tạm thời, ý của bệ hạ là công chúa trước hết hãy vẽ ra bản đồ.” Tiếp đón ta là tướng lĩnh biên cương Thẩm Dịch.

“ Tư Ngân đâu ?” Để dụ Quảng Hưng đế cắn câu, một số cảnh vẫn phải thực hiện.

Thẩm Dịch liếc nhìn thái giám đang truyền lệnh, thái giám mỉm cười nịnh nọt, nói dối không chút do dự: “Công chúa, nếu ngài giao ra bản đồ tác chiến, tự nhiên sẽ có người đưa ngài ra biển.”

Đúng như dự đoán, bọn chúng không thể giao ra Tư Ngân, ta thoái chí nản lòng, gật đầu rồi vạch ra bản đồ tác chiến. Để chớp lấy thời cơ, Quảng Hưng đế lập tức dốc toàn lực tấn công Nhung Quốc.

Trà Đào Cam Sả

Trong một thời gian, biên giới hốn loạn, sát khí xung thiên.

“Tướng quân, cả năm đội quân mã đều rơi vào chiến thuật miệng túi của quân địch. Gần như toàn quân bị tiêu diệt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thanh-hoa/chuong-9.html.]

“ Đi thăm dò rồi báo cáo lại.”

Thẩm Dịch đặt hai tay lên bệ chậu than, từng ngón tay hơ lửa, vẻ mặt đặc biệt nhàn nhã: “ Bản đồ tác chiến của công chúa sợ là cuốn sách sinh tử của Diêm Vương.”

“ Chính xác. cái ta vẽ cho Quảng Hưng là đồ giả, chính là gậy ông đập lưng ông.”

Thẩm Dịch chậm rãi rút kiếm ra, nói: “Đại Ân bị hủy , ngươi cũng sẽ không thể sống.”

Ta nhắm mắt lại thanh thản nhận lấy cái chết. Lưỡi kiếm lạnh lùng lướt qua, ta cảm thấy cổ tay mình thả lỏng, sợi dây đứt rời.

Thẩm Dịch cười nói “Quảng Hưng Đế cho rằng kế hoạch của mình rất hoàn hảo. Lại không biết rằng mỗi bước đi đều nằm tính toán của Nhung Quốc.”

“ Ngươi ?” Ta ước gì bản thân mình không thông minh như thế, ta triệt để tỉnh táo sau một giấc mộng dài, “ Cho nên ngươi đã sớm trốn đến Nhung Quốc, Nhung quốc ngay từ đầu đã biết ta là mật thám . Hòa thân là kế, và mọi thứ trong Đoan Vương Phủ cũng đều là một kế hoạch, hắn đang lợi dụng ta, một kế hoạch thật lợi hại....”

Hóa ra chưa từng có ai yêu ta.

“Không có những lời nói của công chúa ngày hôm đó, sẽ không có Thẩm mỗ ngày hôm nay. Từ trước đến nay Thẩm mỗ không muốn thiếu nợ ân tình, ta sẽ cho người đưa công chúa đến nơi ẩn cư. Từ nay trở về sau, trên đời này sẽ không còn Thanh Hòa công chúa nữa.”

Nói xong, lưỡi kiếm của Thẩm Dịch xuyên qua chậu than, trong nháy mắt tới trước cổ họng Trầm Bích.

“Thẩm tướng quân!” May mắn thay, ta đã sớm đoán trước được hắn sẽ giệt khẩu. Trên má Trầm Bích bị mũi kiếm cắt một đường đang rỉ ra vết máu, thân thể run rẩy như lên cơn sốt.

"Cô ta là mật thám của Quảng Hưng đế, ngươi không biết ?"

“Khi Đại Ân diệt vong, không còn hoàng đế Quảng Hưng, tự nhiên cũng không có mật thám của Quảng Hưng  đế, ta không muốn g.i.ế.c người nữa,  xin tướng quân thành toàn.”

Thẩm Dịch dừng tày, cười phá lên.

"Công chúa mất trí nhớ sao? Ngươi nghe thử xem bên ngoài kia đang đánh nhau nghiêng trời lệch đất. Chẳng phải mạng sống của hàng trăm ngàn binh sĩ biêng cương vừa bị chính công chúa giao cho Nhung quốc sao? Sao bây giờ lại tiếc một nha hoàn không trung thành?"

Ta ngước mắt nhìn Thẩm Dịch: “Tướng quân không phải cũng như vậy sao? Bán quân bán nước. Nhưng lại tuân thủ lời hứa ‘không nợ ân tình’ mà mạo hiểm cứu ta.”

Thẩm Dịch tức giận vung kiếm chiếm, lưỡi kiếm đập vào chậu than, tóe ra nhiều hoa lửa.

"Hoàng đế Quảng Hưng chưa bao giờ đối xử chân thành với ta, cũng không cần chính yêu dân. Nếu ta tính toán nhiều chuyện như vậy, và mọi người cũng tính toán nhiều như thế, giang sơn của bạo quân sẽ tiếp tục  tồn tại mấy vạn năm, như vậy đúng không?"

“ Đúng cũng không đúng, đúng sai nằm ở lòng người. Thuận theo lòng mình là đúng, không thuận chính là sai. Diệt Đại Ân, ta cảm thấy nên làm thì làm. Giết Trầm Bích, ta thấy không nên làm thì không làm. Đại nghĩa thiên hạ, chưa từng cứu ta ra khỏi nước sôi lửa bỏng. Ta không nói đại nghĩa. Ta chỉ làm theo trái tim mình mách bảo.”

Trong lều đột nhiên trở nên yên tĩnh, Thẩm Dịch nhíu mày.

Ta đứng dậy liếc nhì Trầm Bích : “ Ta nhớ ngươi và Tư Ngân bằng tuổi nhau.” Sau đó không thèm nhìn cô ta, ta nhận lấy thanh kiếm từ trong tay Thẩm Dịch, nhẹ giọng nói: “Thẩm tướng quân, xin hãy mang cô ta đi.”

Thẩm Dịch khóe miệng giật giật: “Nghĩ kỹ chưa?”

Ta không nói gì. Thẩm Dịch ôm lấy Trầm Bích sải bước ra khỏi lều.

Ta đặt thanh kiếm lên trước cổ.

Không phải ta nghĩ kỹ rồi, chỉ là kết cục của ta đã sớm viết sẵn ngay từ khi bắt đầu.

Bình luận

3 bình luận

Loading...