Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THANH ÂM MÙA HÈ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-09-14 23:52:34
Lượt xem: 750

Ví dụ như quán ăn sáng mà anh thường đến.  

 

"Anh đẹp trai?"  

 

Ví dụ như trước cổng thư viện.  

 

"Hi, Trang sir?"  

 

Và cả dưới tòa ký túc xá của anh ấy.  

 

"Trang Dục!"  

 

Lần này Trang Dục thậm chí không thèm liếc nhìn tôi, đi thẳng qua tôi.  

 

Cuối cùng, khi tôi đứng ngoài cửa nhà vệ sinh nam chơi điện thoại, Trang Dục phát điên.  

 

Anh kéo tôi vào lối thoát hiểm.  

 

Nghiến răng nghiến lợi: "Rốt cuộc cô muốn gì?"  

 

Tôi ghé sát tai anh thổi khí: "Tôi muốn... anh."  

 

Trang Dục sững lại, tay anh thả lỏng.  

 

Tôi xoa cổ tay: "Trang Dục, anh duyệt yêu cầu kết bạn của tôi đi."  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Anh cảnh báo: "Đừng theo tôi nữa."  

 

"Nếu anh đồng ý, tôi sẽ không theo anh nữa."  

 

"Đồng ý rồi thì sao?"  

 

"Đây là bước đầu tiên để xây dựng cây cầu tình bạn, chúng ta có thể từ từ tìm hiểu nhau qua WeChat."  

 

Anh nhìn tôi một cái.  

 

Hôm nay tôi rất chú ý, dù gì cũng đang ở trường nên tôi mặc một chiếc áo lông màu nhạt.  

 

Trang Dục nói: "Chúng ta không cùng một loại người."  

 

Tôi "tặc lưỡi": "Đừng nói sớm quá, anh còn chưa hiểu tôi, sao biết chúng ta không cùng một loại người?"  

 

Trang Dục châm chọc: "Tôi không thích những thứ quá bóng bẩy."  

 

6  

 

"Hả, bóng bẩy? Anh ấy dám nói tôi bóng bẩy!"  

 

Hổ Tử: "Chị Lâm, đừng tức giận, đàn ông trên đời này còn nhiều mà..."  

 

"Đây là lần đầu tiên có người nói tôi bóng bẩy."  

 

Tôi đặt ly rượu xuống, chống cằm: "Anh ấy thật khác biệt."  

 

Hổ Tử và Tiểu Kim trao đổi ánh mắt, tỏ vẻ tôi không thể cứu chữa được.  

 

Tiểu Kim: "Chị, cũng phải thôi, cô gái 21 tuổi nào lại ngày nào cũng mặc áo lông chồn chứ."  

 

Ánh mắt tôi thoáng buồn, uống một ngụm rượu: "Các cậu cũng nói rồi đấy, tôi mới 21 tuổi, không mặc áo lông sao có thể giữ được vị thế."  

 

Năm 17 tuổi tôi thi rớt đại học, không học tiếp nữa.  

 

Năm 18 tuổi tôi dùng tiền mẹ để lại mở quán bar "Vượt Giới".  

 

Tiểu Kim và Hổ Tử đều im lặng.  

 

Tôi ngước lên nhìn họ: "Vậy các cậu nói xem tôi nên mặc gì?"  

 

Hôm sau, tôi mặc áo khoác màu nhạt và quần jeans ống suông, trang điểm nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt Trang Dục.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thanh-am-mua-he/chuong-4.html.]

 

Anh suýt làm rơi tai nghe: "Cô lại phát điên gì nữa?"  

 

"Tôi không đẹp sao?"  

 

Tôi rất tự tin, dù sao tôi cũng thừa hưởng sắc đẹp từ mẹ, từ nhỏ đến lớn đều xinh đẹp, thêm việc không còn trang điểm đậm nữa khiến tôi trông trẻ hơn vài tuổi.  

 

Biết đâu Trang Dục thích kiểu này?  

 

Nhưng anh lại quay mặt đi: "Không đẹp."  

 

"Anh dám nói một cô gái không đẹp sao?"  

 

"Xin lỗi, nhưng hành vi của cô khiến tôi không thể cảm nhận được cô là một cô gái."  

 

Miệng thật độc, tôi thích.  

 

"Không sao, tôi mời anh đi ăn nha."  

 

"Cô hãy tìm người khác, tôi không có thời gian và sẽ không đi ăn với cô."  

 

Nói xong anh liền quay người đi.  

 

Tôi lập tức chạy theo: "Vậy anh đồng ý kết bạn WeChat với tôi, đồng ý rồi tôi sẽ không làm phiền anh nữa."  

 

Trang Dục nhìn tôi với vẻ mặt như không tin: "Không thể nào."  

 

Tôi túm lấy vạt áo anh.  

 

Rung rung và nói giọng ngọt ngào: "Xin anh đấy."  

 

Trang Dục lạnh lùng nói: "Đừng làm nũng."  

 

Anh kéo áo mình ra: "Đừng nói làm nũng, làm ầm ĩ cũng vô dụng."

 

7  

 

Tôi cứ tưởng chuyện kết bạn WeChat sẽ phải trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn, nhưng không ngờ anh ấy lại tự dâng đến trước mặt.  

 

"Tiện thì kết bạn WeChat một chút được không?"  

 

Khi ấy, tôi đang ngồi sau quầy bar chơi điện thoại.  

 

Nghe thấy câu nói ấy, tôi liền ngẩng đầu lên.  

 

Trang Dục đứng trước mặt tôi, vẻ mặt có chút hối hận, tay cầm mã QR của WeChat.  

 

Phản ứng đầu tiên của tôi là: "Anh bị sao thế, uống nhầm thuốc à?"  

 

Vừa nói xong tôi liền thấy hơi hối hận, sợ rằng anh lại không thêm tôi nữa.  

 

Trong quán bar khá ồn ào, Trang Dục hơi cúi người, ánh mắt anh lệch về bên trái, từ kẽ răng rít ra một câu nhỏ xíu: "Tôi thua game, làm ơn giúp tôi."  

 

Tôi đang định nhìn theo ánh mắt của anh thì Trang Dục lập tức ngăn lại: "Đừng nhìn."  

 

Tình huống này thật sự vượt ngoài dự đoán của tôi.  

 

Tôi không kìm được, bật cười thành tiếng.  

 

"Được thôi, nhưng nếu kết bạn rồi anh không được xóa tôi đâu, đồng ý thì tôi mới thêm."  

 

Trang Dục nhìn tôi, từ kẽ răng thốt ra một câu: "Cá cược là phải chịu thôi."  

 

Anh ấy quả là một người tuân thủ nguyên tắc.  

 

Tốt lắm.  

 

Trong quán bar tối tăm, dù ở trong ánh sáng mờ nhạt ấy, tôi vẫn có thể nhìn thấy đôi tai Trang Dục hơi ửng đỏ.  

 

Miệng lưỡi anh ấy độc địa như vậy, nhưng lại dễ ngượng ngùng đến thế.  

Loading...