Thang Máy Đoạt Mạng - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-04 18:26:54
Lượt xem: 907

4.

Chiếc đèn vàng ấm áp bên trong thang máy cùng với không gian kín tạm thời khiến tôi tạm nghỉ được vài giây.

Tôi nhanh chóng ấn đi xuống tầng một, bây giờ nhiệm vụ đầu tiên là phải rời khỏi tòa nhà này.

Tôi không về nhà, bây giờ căn bản là không thể xác định được tầng 21 của tòa nhà này có phải là nhà tôi hay không.

Thang máy từ từ đi xuống, tôi bủn rủn ngồi xuống một góc, thần kinh căng thẳng vừa rồi được thư giãn một chút, cả người như có sức lực hơn.

Thở ra một hơi, tôi vậy mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Mở mắt ra một lần nữa, tôi bỗng rùng mình một cái, tỉnh táo ngay lập tức, nhanh chóng nhìn xung quanh, vẫn tốt vẫn tốt, trước mắt trong thang máy chỉ có một mình tôi.

Con số hiện trên cầu thang vẫn đang đi xuống, trước mắt là tầng 6, sắp rồi sắp rồi, tôi nghĩ trong lòng, xuống đến tầng 1, cửa vừa mở ra, tôi phải lao nhanh ra khỏi tòa nhà này, trốn khỏi nơi đây đầu cũng không ngoảnh lại.

Lúc thang máy hiện đến số 3 thì không chạy nữa, lẽ nào tối thế này còn có người ấn thang máy?

Tôi hi vọng là như vậy, ôm lấy tâm trạng vừa lạc quan vừa u ám đợi cửa thang máy mở ra, cánh cửa từ từ mở ra, tôi không dám tin vào mắt mình, đứng trước cửa là một bà lão.

Bà mặc rất dày, người già sợ lạnh có thể hiểu, nhưng trên đầu bà quấn một tấm khăn đội đầu rất to, gần như che hết một nửa khuôn mặt.

Bà cúi khom người, làm khuôn mặt của bà bị che trong bóng tối, trong lòng vô cùng sợ hãi, vội vàng mượn ánh sáng bên trong thang máy quan sát bà có hai chân và có bóng hay không, thật may, bà là người.

Dù rằng thiết lập nhân vật trong các bộ phim kinh dị đều là bà già, nhưng so với tất cả những điều mà tôi vừa trải qua, tôi cảm thấy bà cụ đang sống trước mắt này quả thật là vị cứu tinh lớn của tôi.

Tôi lùi về phía sau một bước, lễ phép ra hiệu cho bà tiến vào. Mặc dù tôi không biết tại sao một người già như bà hơn nửa đêm rồi đi ra ngoài, mà lúc này có người đi cùng, tôi yên tâm hơn rất nhiều.

Bà run rẩy bước vào thang máy, đứng ở bên trái tôi, tôi và bà giữ một khoảng cách nhất định.

Mắt nhìn chằm chằm vào phím số tầng lầu sáng lập lòe bên trong thang máy, đồng thời lén nhìn bà cụ.

Bước vào thang máy, bà ấy cứ giữ tư thế cúi đầu hướng mặt nhìn tôi, dáng vẻ như vậy làm tôi căng thẳng, mặc dù bà là người.

Tôi hi vọng con số 3 có thể nhanh chóng biến thành số 1.

Lúc đi đến tầng 2, thang máy lại dừng lại, trong lòng tôi cảm thấy lo lắng, không thể nào, không thể nào trùng hợp đến vậy tầng hai lại cũng có người đi thang máy, hơn nữa lại là tầng hai, rõ ràng có thể đi bộ xuống mà.

Tôi liều mạng ấn phím tầng một, hi vọng có thể khiến thang máy không mở cửa, nhanh chóng di chuyển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thang-may-doat-mang/chuong-4.html.]

Ngay lúc tôi đang liều mạng nhấn nút thang máy, tôi liếc mắt nhìn thấy bà lão kia bất thình lình ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm.

Trong phút chốc tôi dừng động tác cứng đờ đứng tại chỗ, không dám nhìn bà cũng không dám tiếp tục ấn, sợ giây tiếp theo bà sẽ nhào tới, dọa c.h.ế.t tôi.

Tôi nghe thấy trong miệng bà lẩm nhẩm cái gì đó, từ trong cổ họng bà phát ra những tiếng gừ gừ như mèo vậy.

Trong không gian nhỏ hẹp này, nếu như bà ấy thật sự muốn tấn công tôi, tôi chắc chắn sẽ c.h.ế.t không cần bàn cãi.

Lúc này cửa thang máy từ từ mở ra, lòng tôi vui mừng khôn xiết!

Thật tốt, chỉ cần cánh cửa mở ra đủ cho tôi lọt ra ngoài, tôi sẽ lập tức lao ra, trực tiếp đi thang bộ xuống tầng 1.

Thậm chí bảo tôi nhảy xuống từ cửa sổ cũng được, tôi đã phải nhận quá nhiều sự sợ hãi ròi.

Mắt thấy kẽ hở cửa thang máy đã đủ rộng, tôi vừa muốn nhấc chân, bà cụ bên cạnh đã bước một bước thật dài chắn ngay trước mặt tôi.

Không đợi tôi phản ứng, hai tay bà bấu chặt cánh cửa thang máy lôi nó lại, cứ dùng sức người như vậy đóng cửa thang máy lại!

Tôi đứng đó c.h.ế.t lặng, nhìn những dấu tay như cái hố nhỏ đang lưu lại trên cửa thang máy, hai chân bỗng chốc vô lực, ngã sụp xuống sàn.

Tôi hét lớn, âm thanh đó đến bản thân tôi cũng cảm thấy như là giọng của ma quỷ đến dọa người vậy.

Bà lão quay người lại, tôi đã sẵn sàng đi c.h.ế.t rồi, nhắm mắt tuyệt vọng.

Nhưng đợi được chính là đôi bàn tay già nua lạnh như băng chạm vào mặt tôi, không hề có sát khí đáng sợ.

Tôi từ tử mở hai mắt. Bà cụ trước mặt cởi chiếc khăn trùm đầu xuống, ấy vậy mà lại là bà nội tôi.

“Là bà nội sao?! Bà nội!” Tôi òa lên một tiếng nhào vào lòng bà, nước mắt không ngừng chảy.

Bà nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi. “Không sợ, không sợ, có bà ở đây. Đừng sợ, đừng sợ.”

Sau khi nỗi sợ hãi của tôi được trút bỏ đi một chút, tôi nói, bà nội, sao bà lại xuất hiện ở đây?

Đứa cháu ngốc, bà tính được cháu sẽ gặp nguy hiểm, nên đã nhanh chóng đến bảo vệ cháu. Bà đưa cho cháu tấm bùa phòng thân cháu có mang theo không.

Tôi dùng sức gật đầu, vén áo lên, tấm bùa phòng thân không biết từ lúc nào đã rách tả tơi rồi, nhưng vẫn che được vị trí cái rốn của tôi.

Bà tôi thở hắt ra một tiếng nói, cuối cùng vẫn không thể giúp cháu tránh được kiếp nạn này.

 

Bình luận

1 bình luận

Loading...