Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thần Tượng Của Tôi Là Mẹ Chồng - Chapter 6

Cập nhật lúc: 2024-08-09 22:02:35
Lượt xem: 1,656

Đêm đó, lúc tôi trở về ký túc xá đã hơn 10 giờ.

Các bạn cùng phòng đuổi theo và hỏi tôi cảm giác lần đầu gặp mẹ chồng tương lai như thế nào.

Tôi không có gì phải giấu, nóng lòng muốn chia sẻ tất cả những gì tôi thấy tối nay với mọi người.

Nghe nói mẹ chồng tương lai của tôi là Chu Minh Châu, mọi người đều hét lên.

Nghe nói em chồng tương lai của tôi là Giang Vãn, tất cả cùng há hốc mồm thành chữ ‘O’.

Sau đó, nghe nói mẹ con Giang Vãn cuối cùng bị đuổi ra khỏi nhà, mọi người rốt cuộc cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Trước khi đi ngủ, bạn cùng phòng Tiểu Bắc lo lắng: “Sao tớ có cảm giác Giang Vãn sẽ không dễ dàng buông tha như vậy nhỉ?”

Bạn cùng phòng Đông Dung hừ lạnh: “Nếu cô ta dừng lại thì đã không phải là cô ta, nhưng mà loại trà xanh như mẹ con cô ta không thể gây rắc rối trước mặt một nữ anh hùng như bà Chu đâu, đừng lo lắng."

Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo vẫn vượt quá sức tưởng tượng của tôi.

Sáng sớm hôm sau, Đông Dung đánh thức tôi dậy: "Tiêu Tiêu, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Hóa ra sáng nay trên tường thổ lộ xuất hiện một bài viết được đăng ẩn danh gắn "Tôi"— —Lịch sử trò chuyện giữa Lăng Tiêu Tiêu và một người đàn ông nào đó.

Nội dung bùng nổ đến mức sẽ khiến mọi người choáng váng.

Nói một cách đơn giản, tôi, "Lăng Tiêu Tiêu", tính phí 100 nhân dân tệ một lần và 500 nhân dân tệ một đêm, đồng thời cung cấp đầy đủ các dịch vụ.

Một người đàn ông cũng hỏi tôi: Gói đêm có rẻ không?

"Lăng Tiêu Tiêu" phản pháo: Không có tiền thì giả làm đại gia cái gì.

Một bản ghi trò chuyện tuyệt vời như vậy đã trực tiếp làm nổ tung khu vực bình luận.

Có người hỏi Lăng Tiêu Tiêu là ai.

Người phụ trách phổ biến khoa học nói rằng Lăng Tiêu Tiêu là ngôi sao của trường y, còn bạn trai của cô Chung Vũ là ngôi sao của trường đại học nghệ thuật của trường bên cạnh, rất giàu có. 100 nhân dân tệ một lần này hơi quá đáng.

Người ta nói rằng gia đình của Lăng Tiêu Tiêu rất nghèo, vì vậy đã tìm một phú nhị đại để có thể cầm tiền để giả vờ giàu có.

Có người phụ họa, đúng vậy, nghe nói gia đình cô ấy rất nghèo, nhưng chi tiêu ăn uống hàng ngày của cô ấy lại không thấy nghèo chút nào, lần trước còn thấy đeo túi LV, giá trị không nhỏ.

Hơn nữa, còn thẳng thắn nói rằng hắn đã hẹn với tôi và trả 100 nhân dân tệ.

Lần này khu vực bình luận đã bùng nổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/than-tuong-cua-toi-la-me-chong/chapter-6.html.]

"Chậc, rác rưởi, bình thường cứ giả làm tiên nữ, nhưng hóa ra lại là kỹ nữ."

“Vẫn là làm phụ nữ tốt hơn, nằm xuống là có thể kiếm được tiền."

......

Đủ loại bình luận phản cảm, toàn bộ nơi này là một khu trưng bày mặt tối rác rưởi của con người.

Tất nhiên, ở đây cũng có một số người lên tiếng thay tôi, nói rằng người kia sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý về việc tung tin đồn thất thiệt và tôi hoàn toàn không phải là loại người như vậy, nhưng những phát ngôn như vậy nhanh chóng bị những kẻ ác ý vu khống đó lấn át.

Đừng nói là tôi, ngay cả Đông Dung và Tiểu Bắc đều rất tức giận sau khi đọc những nội dung này.

Tiểu Bắc n.g.ự.c phập phồng: "Vừa nhìn đã biết là do Giang Vãn làm! Cô ta dám trắng trợn vu oan giá họa như vậy! Mục đích là hủy hoại thanh danh của cậu mà! Cô ta không chiếm được Chung Vũ cũng không muốn để cậu và Chung Vũ được an ổn!"

Đông Dung nắm chặt tay: "Tiêu Tiêu, cậu nói xem nên làm gì bây giờ, chúng tớ sẽ làm bất cứ điều gì cậu nói, tớ tuyệt đối không cho phép âm mưu của cô ta thành công!"

Mặc dù tôi là như vậy cũng tức giận, nhưng nhìn thấy hai người bạn cùng phòng của mình, à không, hai người bạn tốt phẫn nộ như vậy, tôi chợt cảm thấy mình, Lăng Tiêu Tiêu, còn khá hạnh phúc.

"Cậu muốn đấu lại Giang Vãn như thế nào?" Tôi nói đùa với Đông Dung.

Vũ Khúc Đoạn Trường

Đông Dung vẫn còn phẫn nộ: "Cậu không tức giận sao? Tớ hiện tại chỉ hận không thể mở đầu Giang Uyển ra xem trong đó có bao nhiêu mì chua cay mà nồng đến như vậy."

"Không cần nguyền rủa mì chua ccay." Tôi cũng khâm phục chính mình vì có thể đùa giỡn với Đông Dung trong lúc này.

"Tất nhiên là tớ sẽ không bỏ qua cho cô ta. Bây giờ tớ sẽ gọi cảnh sát. Hai người các cậu chính là nhân chứng chứng minh tớ ở ký túc xá tối qua."

Họ quyết liệt gật đầu.

Vì vậy, tôi gọi 110 trước rồi mới gọi cho Chung Vũ.

Chung Vũ, người nhận cuộc gọi đã đi thẳng vào chủ đề mà không đợi tôi nói gì.

"Tiêu Tiêu, anh đã liên hệ với luật sư và đang chuẩn bị kiện người tung tin đồn."

"Em chỉ cần gọi cảnh sát, phần còn lại để anh xử lý. Luật sư chỉ nói rằng nhất định phải có người đứng đằng sau, chỉ cần tìm ra kẻ đó, chúng ta có thể thắng kiện. Đừng lo lắng, anh sẽ không để Giang Vãn làm điều gì vô nghĩa nữa, lần này nh sẽ tống cô ta vào tù.”

"Tiêu Tiêu, xin đừng nói gì cả, được không? Em đang ở trường phải không? Giờ anh sẽ đến tìm em, sau khi nói chuyện với cảnh sát, chúng ta đi ăn gà Xuân Xuyên nhé? Không phải đêm qua em nói em muốn ăn sao?”

Ở đầu bên này điện thoại, tôi không nhịn được mà cười thành tiếng: "Rõ ràng là anh cứ nói liên tục, em nào đã nói được câu nào đâu.”

Chung Vũ ở đầu bên kia điện thoại sững sờ một lúc, nhưng ngay lập tức thận trọng hỏi tôi: “Tiêu Tiêu, em thực sự ổn chứ?”

Nghe giọng nói dịu dàng của anh, trái tim sắt đá vốn muốn chiến một trận sinh tử với Giang Vãn của tôi bỗng không chịu nổi, nước mắt trào ra: “Em không sao."

Chung Vũ lập tức nhận ra tôi đang khóc: "Em ở trường đợi anh, anh sẽ đến ngay."

Loading...