Chạm để tắt
Chạm để tắt

THẦN SÔNG LẤY VỢ - Phiên ngoại

Cập nhật lúc: 2024-08-15 21:17:42
Lượt xem: 1,131

1.

 

Trong làng chúng tôi có một kẻ mất trí tên là Ổ Mộc. 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

Anh ta ngày đêm canh giữ con sông ở đầu làng và không để ý đến bất cứ ai. 

 

Khi người khác nói chuyện với anh ta hoặc cho anh ta thức ăn, anh ta sẽ không nói hoặc ăn thức ăn đó. 

 

Tôi nghĩ có lẽ anh ấy không thích ăn. Vì thế tôi đã bí mật giữ lại đùi gà mà bà ngoại đã tặng và đưa cho anh ấy. 

 

Anh chỉ liếc nhìn tôi nhẹ nhàng, không nói gì và không chịu ăn đùi gà. 

 

Tôi tức giận đến mức muốn đá anh ta nhưng anh ta đã tóm lấy mắt cá chân tôi. 

 

"Cái gì? Tôi không muốn ăn mà còn muốn đá người? Tiểu tử tính khí rất tệ đó." 

 

Đây là điều đầu tiên anh ấy nói với tôi. 

 

Hóa ra anh ta không bị câm. 

 

Tôi xấu hổ muốn rút chân lại nhưng người đàn ông đó đã kéo tôi lại, anh ta choáng váng khi nhìn vào vết bớt trên chân tôi. 

 

Có một vết bớt màu đen và xanh ở mắt cá chân trái của tôi, như thể nó bị thứ gì đó bóp nghẹt. 

 

Anh ta run giọng hỏi tuổi tôi: 

 

Tôi nghiêng đầu nhìn anh: “Tôi tám tuổi.” 

 

Anh ta đột nhiên làm ra vẻ mặt như đang khóc mà không khóc, ôm lấy tôi. “

 

Nếu thật có luân hồi, Sở Hạc năm nay đã tám tuổi.” 

 

Ổ Mộc nói xong lời này, nước mắt liền rơi xuống. 

 

Tôi sợ anh ta đến mức không dám lên tiếng. 

 

Một lúc lâu sau, anh ấy mới ngừng khóc và hỏi tên tôi. 

 

Tôi suy nghĩ một lúc và nói với anh ấy tên tôi tên Hạc, Đằng Hạc. 

 

Mẹ muốn tôi được tự do như một con hạc không bị ràng buộc bởi thế tục. 

 

Bà cho rằng cuộc sống này quá khó khăn, chúng ta phải sống theo ý mình mới có thể tốt. 

 

Ổ Mộc gật đầu: "Cái tên này hay đấy. Sau này cậu có thể thường xuyên tới chỗ tôi được không? Tôi sẽ mua đồ ăn ngon cho cậu." 

 

Tôi vui vẻ đồng ý. 

 

Sau này thỉnh thoảng tôi lại sang chơi với anh, lần nào tôi đến anh cũng rất vui và cho tôi rất nhiều kẹo. 

 

Bọn trẻ trong làng nói với tôi rằng người đàn ông đó không bình thường, thích đàn ông và yêu cầu tôi đừng đến với anh ta. 

 

Tôi tức giận hét lại. 

 

Kết quả là những đứa trẻ đó bắt đầu đ.ấ.m và đá tôi. May mắn thay, Ổ Mộc xuất hiện, đuổi lũ trẻ phiền phức đó cho tôi. 

 

Anh ấy có vẻ như một anh hùng! 

Ổ Mộc sờ đầu tôi hỏi: "Sợ sao?" 

 

Tôi lắc đầu: "Tôi không sợ! Bởi vì tôi biết anh nhất định sẽ bảo vệ tôi!" 

 

Ổ Mộc nghe được lời này, hai tay cứng đờ giữa không trung. 

 

Tôi ngước nhìn anh, một người đàn ông trưởng thành đang khóc trên đường. 

 

Tôi nhất thời không biết phải làm sao nên nhẹ nhàng ôm lấy anh. 

 

Ngày tháng trôi qua, Ổ Mộc cũng thay đổi rất nhiều, dần dần nói nhiều hơn và thích cười hơn. 

 

Hai chúng tôi dường như là bạn bè mãi mãi, với vô số chủ đề để nói. 

 

Chỉ thỉnh thoảng khi mệt mỏi, anh mới ngơ ngác nhìn tôi và lặng lẽ rơi nước mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/than-song-lay-vo/phien-ngoai.html.]

2.

 

Sau này, tôi lớn lên, cũng chuẩn bị lấy vợ. 

 

Sau khi Ổ Mộc biết được chuyện này, anh ấy run rẩy đến nhà tôi. 

 

Tôi mới phát hiện ra rằng anh ấy đã quá già rồi. 

 

Anh lấy từ trong túi ra một xấp tiền và đưa cho tôi. 

 

“Đây là tiền tiết kiệm mấy năm của tôi, cậu có thể dùng để cưới vợ.” 

 

Tôi vội xua tay: “Tôi không lấy được.” 

 

Anh thẳng mặt ép tôi: “Tôi không có người thân, sau khi tôi ch. ế. t cũng bị người khác chia ra, tốt nhất là tôi đưa cho cậu!" 

 

Nói xong, anh nhét tiền vào tay tôi, rồi chắp hai tay sau lưng bỏ đi. 

 

Tôi cầm tiền, trong lòng cảm thấy lẫn lộn.

 

3.

 

Tôi kết hôn rồi rời khỏi thôn, cũng không bao giờ gặp lại Ổ Mộc nữa. 

 

Sau đó, tôi nghe điện thoại từ nhà nói rằng anh ấy đã ch. ế. t. 

 

Bệnh ch. ế. t trên giường. 

 

Sau khi biết chuyện, tôi nhanh chóng xin nghỉ phép và quay trở lại. 

 

Ổ Mộc không có người thân nên sau khi anh qua đời, người trong thôn liền qua loa mua cho anh một chiếc quan tài rẻ tiền và chôn ở sau núi. 

 

Tôi tuyệt vọng bước về từ ngọn núi phía sau. 

 

Trên đường tôi gặp trưởng thôn, ông ấy đưa cho tôi một cuốn nhật ký, ông ấy nói rằng đó là di vật cuối cùng của Ổ Mộc. 

 

Trong nhật ký không có gì cả, chỉ có một bức ảnh. 

 

Trong ảnh là một người đàn ông có khuôn mặt rất điển trai, một cái tên được viết ở mặt sau là Sở Hạc. 

 

Tôi sửng sốt nhưng vẫn giả vờ thờ ơ hỏi trưởng thôn: 

 

“Sở Hạc là ai?” 

 

Trưởng thôn nghe vậy, liếc nhìn bức ảnh rồi chợt cười khẩy. 

 

“Sở Hạc người đàn ông ở cùng Ổ Mộc, thật ghê tởm.” 

 

“Lúc bọn họ ở cùng nhau, bầu không khí của cả thôn chúng ta đều bị hủy hoại, khi chúng ta đi ra ngoài các thôn khác, họ đều chỉ vào chúng tôi. Tên Sở Hạc bị mấy người trong thôn trói bằng đá ném xuống sông c.h.ế.t đuối.” 

 

Nói xong, hắn nhổ nước bọt. 

 

“Thật là phân chuột, làm hỏng cả nồi cháo.” 

 

Tôi chợt nhớ tới Ổ Mộc có lần hỏi tuổi của tôi, nói nếu thật có luân hồi, Sở Hạc sẽ tám tuổi. 

 

Thực ra tôi không tin vào luân hồi, tôi chỉ nghĩ Ổ Mộc và Sở Hạc quá khó khăn. 

 

Tôi cất bức ảnh đi, chào tạm biệt trưởng thôn rồi chạy vội về nhà. 

 

Bố mẹ tôi cũng rất ngạc nhiên khi tôi đến. 

 

Sau khi tôi giải thích lý do tôi quay lại, họ thở dài. 

 

“Ổ Mộc cũng là một người dáng thương.” 

 

Ban đêm, tôi nằm trên giường mơ một giấc mơ dài. 

 

Trong giấc mơ, Sở Hạc trở thành Thần Sông, Ổ Mộc trở thành quỷ, bọn họ vẫn không ở bên nhau. 

 

Tôi không tin vào kiếp, nhưng nếu có thì hãy để Ổ Mộc và Sở Hạc ở bên nhau.

 

—Hoàn—

Loading...