Chạm để tắt
Chạm để tắt

THẦN SÔNG LẤY VỢ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-15 21:13:57
Lượt xem: 1,412

"‌‌‍‌‌‍‍‌‌‍‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‍‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌ ‍‌‍‌‌‌‌‌‌‌‍‌‌‌‍‍‍‍‍‍‍‌‌‌‍‌‌‍‍‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌…hắn không không phải là ‌Thần Sông, hắn là quỷ.”

 

Thần Sông cũng ‌bị‌ phản ứng bất thình lình của Điện Mộc làm cho hoảng sợ, lùi lại một bước. 

 

"Không, tôi thật sự là Thần Sông. Tôi đã ở trong con sông đó từ khi tôi có thể nhớ được. Tôi đã canh giữ con sông đó hàng chục năm cho đến khi nó bị người ta phong ấn." 

 

Anh ta nhanh chóng giải thích. 

 

Tôi nhìn Thần Sông thật sâu, không nói gì mà quay lại tìm kiếm hồn phách của Hướng Oánh trong căn nhà này. 

 

Tôi nhớ trong sách cổ có ghi: Hồn con gái là m hồn, hồn con trai là Dương hồn. m và dương hút lẫn nhau, muốn hút âm thì cần dương, muốn thu hút dương thì cần âm. Vì vậy, linh hồn của Hướng Oánh và những cô gái nhảy cầu khác chắc chắn sẽ ở đây. 

 

Điện Mộc chỉ vào vật tổ trên mặt đất nói: 

 

“Phá hủy bùa chiêu hồn xem có tìm được hồn phách bị mắc kẹt hay không.” 

 

Tôi gật đầu, cắn ngón tay nhỏ m.á.u lên vật tổ. 

 

Vật tổ vẫn đang phát ra ánh sáng âm trở nên tối hơn nhiều. 

 

Cả căn nhà vì hành động của tôi mà lung lay sắp đổ. 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

"Người chiêu hồn đã phong ấn hồn phách dưới lòng đất, nếu cố gắng phá hủy nó, ngôi nhà sẽ sụp đổ." 

 

Nói xong tôi nhìn về phía Điện Mộc, khi nghe thấy điều này, đôi mắt cô ấy lập tức đỏ lên. 

 

“Nếu như chúng ta bị đè ch. ế. t, nhớ kỹ mời sư phụ tôi thu hồn.” 

 

Cô ấy nói xong, quyết tâm muốn ch. ế. t, cắn ngón tay nhỏ giọt m.á.u lên vật tổ. 

 

Vật tổ hoàn toàn tối tăm, tường xung quanh nứt ra, vô số oan hồn thoát ra khỏi tường. 

 

Căn phòng không có sự hỗ trợ của oan hồn ngay lập tức biến thành tro bụi, không sụp đổ mà tan biến. 

 

"Tôi dọa cô thôi, căn nhà này vốn là nhà giấy, chỉ là bị người ta dùng thủ thuật để che đậy mà thôi." 

 

Người sống sống trong nhà gỗ bằng đá, còn người ch. ế. t sống trong nhà giấy, nên nhà được sử dụng để phong ấn các hồn phách đều được làm bằng giấy, cũng chỉ có thể làm bằng giấy. 

 

"Được rồi, được rồi, đồ khốn Tiết Kiều, cậu đang làm tôi sợ đấy!" 

 

Cô ấy mắng xong, nhìn xung quanh lập tức phát ra tiếng kêu như lợn. 

 

"Á á á a !" 

 

Tôi: "...”

 

Có ai hiểu được, trong đội của tôi có một nữ đạo sĩ mệnh thuần dương vô cùng lợi hại nhưng lại sợ quỷ. 

 

Bốn phía đều là lệ quỷ.

 

Họ tụ lại với nhau, tạo thành nữ xích sát. 

 

"Oan có đầu, nợ có chủ, các ngươi tìm nhầm người rồi!" 

 

Điện Mộc sợ đến đến mức hận không thể đánh bọn họ một cái.  

 

Tôi không nói nên lời, nếu họ thực sự muốn mạng sống của chúng tôi, chúng tôi đã ch.ế. t tám trăm lần. 

 

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Tôi thấp giọng hỏi Thần Sông. 

 

Anh ta ở một bên đang cố gắng chui vào cơ thể mình nhưng thấy vô dụng nên đành phải bỏ cuộc. 

 

"Tôi cũng không biết." 

 

Xung quanh chúng tôi sương m. á. u càng ngày càng dày, mặt đất cũng đầy vết máu. 

 

Có tới ba mươi lệ quỷ mặc đồ đỏ tụ tập lại, đều là thiếu nữ đang độ thanh xuân.

 

Bọn họ cả người đầy máu, thất khiếu chảy máu, trên người mặc đều là đồ cưới. 

 

"Không tốt, vật tổ không chỉ được khắc trên mặt đất, mà còn trên cơ thể của họ." 

 

Tôi để ý thấy, mọi người đều có vật tổ trên tay, đây đều là lúc còn sống bị người ta dùng quỷ khí khắc lên, sẽ lưu lại trên hồn phách của họ sau khi chết. 

 

"Anh thực sự không biết gì cả?" Tôi nghi ngờ về vị Thần Sông. 

 

Đánh giá từ xác ch. ế. t trong ngôi nhà gỗ, rõ ràng thuật chiêu hồn này được sử dụng để hồi sinh anh ta. 

 

Thần Sông lo lắng: “Tôi thật sự không biết gì cả, tôi thề! Nếu tôi giấu giếm cái gì, thiên lôi sẽ đánh tôi!” 

 

“Được, được, tôi tin anh.”

 

Quỷ thần thề nguyện đều là thật, có vẻ như anh ta thực sự không làm vậy. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/than-song-lay-vo/chuong-4.html.]

 

Những lệ quỷ mặc áo đỏ bắt đầu vây quanh chúng tôi và phát ra những tiếng kêu chói tai. 

 

Điện Mộc lấy thanh kiếm gỗ đào ra, thanh kiếm gỗ đào của cô tỏa ra ánh sáng vàng. 

 

"Hay là chúng ta lao ra ngoài đi." Cô vừa dứt lời, một tiếng kêu chói tai vang lên từ chỗ chúng tôi đỗ xe. 

 

Là giọng của Hướng Oánh! 

 

Những lệ quỷ xung quanh liền biến mất sau tiếng kêu này. 

 

Tôi lao tới xe bảo mẫu, nhưng vẫn là đã muộn một bước, toàn bộ hồn phách của Hướng Oánh đã bị lấy đi.

 

Bùa phong ấn linh hồn đã bị đập tan thành từng mảnh. 

 

“Chết tiệt.” Tôi chửi một tiếng, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó. 

 

Nhanh chóng chạy về nguyên thân của Thần Sông. 

 

Anh ta nằm đó nhắm mắt lại, vẫn giữ nguyên bộ dáng như trước. 

 

Tôi chuyển xác anh ta ra xe rồi nói với Thần Sông: 

 

“Hãy kể cho tôi nghe tất cả những gì anh nhớ được.” 

 

Thần Sông im lặng vài giây rồi chậm rãi nói: 

 

“Tôi chỉ nhớ tên tôi là Sở Hạc, người thời Trung Hoa Dân Quốc, tôi ch. ế. t đuối dưới sông, sau đó tỉnh dậy thì đã dưới đáy sông, sau đó trở thành Thần Sông, vẫn luôn trấn giữ dòng sông.” 

 

“Cho đến mười năm trước, tôi bị một thế lực mạnh mẽ phong ấn, thì cậu nhảy vào dòng sông, tiền Ngũ Đế trên người cậu giúp tôi giải trừ phóng phong ấn." 

 

Tôi nắm được mấu chốt: "Phong ấn?" 

 

Anh ta gật đầu: "Sức mạnh rất mạnh, không biết chuyện gì đang xảy ra." 

 

Tôi nhìn vào nguyên thân của Sở Hạc, trên mu bàn tay của anh ta có một vật tổ được vẽ rõ ràng, chỉ là vật tổ đó dường như đã bị ai đó phá hủy và màu sắc hơi xám. 

 

Điện Mộc ở một bên im lặng đột nhiên nói: “Tôi biết vật tổ này.” 

 

Cô liếc nhìn Sở Hạc rồi nói: 

 

“Lúc trước tôi tham gia một chương trình thực tế về siêu nhiên đã nhìn thấy vật tổ này, đây là phong hồn ấn, là tà thuật, phải dùng tiền Ngũ Đế và thất sát mệnh đồng nam giới mới có thể giải phong ấn.” 

 

"Tôi: "..." 

 

“Tôi nói chính là thực sự không cần thiết nhấn mạnh đồng nam.”

 

Điện Mộc nói xong, tựa hồ nghĩ tới cái gì: "A... tôi không phải có ý nói Tiết Kiều cậu..." 

 

Càng giải thích, càng đen tối. 

 

Tôi chỉ đơn giản là phớt lờ cô ấy và tiếp tục nghiên cứu cơ thể. 

 

Khi tôi đưa tay định mở miệng anh ta nhìn xem, xung quanh đột nhiên nổi lên khí lạnh. 

 

"Dừng lại!!" 

 

Một giọng nói vang lên. 

 

Giọng nói này khàn khàn và sắc bén, như bị rút ra khỏi cổ họng. 

 

Tôi nhìn lên thấy một bóng người bước ra từ bóng tối. 

 

Hắn ta có khuôn mặt xanh lam, đôi mắt đen, đường nét trên khuôn mặt tương đối thanh tú, nhưng cơ thể cứng đờ và toàn thân toát ra khí xác ch. ế. t. 

 

Thì ra đó là Nhiếp Thanh Quỷ! 

 

"Ngươi là ai! Sao có thể chạm vào cơ thể Sở Hạc?" 

 

Nói xong, hắn đột nhiên lao về phía tôi. 

 

"Thất sát? Vừa lúc làm lời dẫn về thuật chiêu hồn của tôi!" 

 

Nhiếp Thanh Quỷ bóp chặt cổ tôi bằng cả hai tay. 

 

Thấy vậy, Điện Mộc ở một bên nhanh chóng giơ thanh kiếm gỗ đào lên c.h.é.m hắn. 

 

Một kiếm đi xuống, bàn tay của hắn ta bị cắt một vết lớn, khói đen bốc ra từ bên trong. 

 

Nói thế nào nhỉ, mệnh thuần dương thật sự rất tuyệt vời. 

 

Hắn ta đau đớn buông tay ra, lùi lại một bước. 

 

“Tôi không ngờ rằng ở nơi nhỏ bé như ở đây lại có những đạo sĩ mang mệnh thuần dương.”

Loading...