Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thâm Tình Tựa Mộng - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-02 20:15:58
Lượt xem: 673

(Góc nhìn của Tạ Thời An)

Khi âm thanh kỳ quái của cái gọi là hệ thống vang lên, vẻ mặt của A Cẩn lập tức trở nên kích động.

Ta loáng thoáng có thể nghe hiểu, cái hệ thống kia là thứ có thể đưa A Cẩn trở về quê nhà.

Khoảnh khắc nghe được A Cẩn nói hai từ bắt đầu, tim ta như ngừng đập.

Ta không ngờ, A Cẩn sẽ kiên quyết dứt khoát chọn rời đi đến thế.

Không, A Cẩn, nàng không thể bỏ lại ta, nàng đã nói vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh ta!

Ta tuyệt vọng hét to.

Sau cơn choáng váng dữ dội, ta hoảng hốt khi nghe thấy giọng nói của hệ thống kia.

“Kiểm tra đo lường phát hiện linh hồn của ký chủ và nam chính có mối ràng buộc rất cao, phán định linh hồn của nam chính là vật gắn bó bám vào ký chủ, quá trình rời khỏi thế giới bắt đầu.”

Lúc mở mắt ra lần nữa, A Cẩn đang nằm trên giường.

Nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống, ta duỗi tay muốn chạm vào nàng, thế nhưng bàn tay lại xuyên qua khuôn mặt nàng ấy.

Ta dường như đã biến thành một linh hồn không có thực thể…

Đôi mắt A Cẩn khẽ giật giật, đột nhiên nàng mở mắt.

Nàng nhìn ngó xung quanh, biểu cảm thực kích động: “Trời ạ! Mình thật sự đã trở về!

Hóa ra đây là quê hương của A Cẩn.

Trước đây, A Cẩn luôn miệng nhắc đến quê nàng, trong lòng ta không quan tâm lắm.

Ta luôn nghĩ, mình đã là quyền thần, có thể cho nàng mọi thứ tốt nhất trên đời, quê của nàng dẫu có tốt cũng có thể tốt đến đâu?

Nhưng cho đến bây giờ, ta mới biết mình nông cạn, thiển cận cỡ nào.

Ta chưa từng biết, lại có một thế giới yên ổn, giàu có, tự do thế này.

Ta chưa từng biết, hóa ra con người có thể giống như thần tiên, lên trời xuống biển, truyền tin xa cả ngàn dặm.

Những lụa là, sơn hào hải vị, trang sức châu báu trước kia mà ta tự hào, ở nơi này khắp chốn đều có, không hiếm lạ chút nào.

Trước kia, ta cho rằng nàng ấy nhờ có ta nên mới có thể tận hưởng mọi món đồ tốt nhất trên đời.

Hiện giờ mới biết, rõ ràng nàng đã vì ta mà từ bỏ bao thứ tốt đẹp.

Ta bỗng nhớ tới một năm nọ, hai mắt A Cẩn đỏ hoe, nói với ta: “Tạ Thời An, chàng chắc chắn không biết ta vì chàng mà từ bỏ những gì đâu.”

Ta còn tưởng vinh hoa phú quý mà mình cho nàng đã đủ để bù đắp.

Ta đúng là vô tri, ngu ngốc đến buồn cười.

Hơn nữa, thứ mà A Cẩn muốn trước giờ không phải là vinh hoa phú quý.

Một tháng sau khi A Cẩn trở về, số lần ta thấy nàng ấy cười so với ba năm ở bên ta cộng lại không biết nhiều hơn bao nhiêu.

Ta thấy nàng sống trong một căn hộ nhỏ ấm cúng, giống chú sóc con vui vẻ nô đùa, mỗi ngày đều tràn đầy sức sống đi hết chỗ này đến chỗ khác. Nàng giúp người già qua đường, đưa khăn giấy cho người đi đường đang khóc thút thít, tung tăng đi mua đồ ăn.

Sau đó hàng đêm trước khi đi ngủ, sẽ mở tài khoản ngân hàng đếm số dư mà cười khúc khích.

Ta theo A Cẩn đi khắp nơi, thấy cuộc sống hàng ngày của nàng dẫn quay về quỹ đạo, tìm được một công việc tại làm tại nhà, kết bạn với hàng xóm ở tầng trên, đeo balo trên lưng đi du lịch.

Ta dần cảm kích cái hệ thống kia, giúp ta nhìn thấy cuộc sống của nàng ấy cả đời này, ta đã quá mãn nguyện.

Mãi đến một ngày, nàng đến nhà ăn, vô tình đụng phải một người đàn ông, ly trà sữa trong tay đổ ụp lên người hắn ta.

Ta cảm nhận được, người kia có ý với nàng, nhìn ánh mắt mà đối phương dành cho nàng, tất cả đều rất quen thuộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-tinh-tua-mong/chuong-8.html.]

Ta thấy hắn đỡ A Cẩn, hỏi xin số điện thoại, sau đó còn mời nàng ăn tối.

Ta thấy nàng ở cạnh người đó, nói cười vui vẻ.

Linh hồn của ta đều đang run rẩy, ta sợ có một ngày phải trơ mắt đứng nhìn nàng và người khác yêu đương oanh liệt, gắn bó với nhau, cùng trải qua quãng đời còn lại.

Người đàn ông đó vì nàng mà chuẩn bị rất nhiều bất ngờ, chạy khắp nơi mua cho nàng  một cuốn sách nàng thích nhưng đã ngừng xuất bản, viết giấy ghi chú nhắc nhở nàng nhớ uống nước, cùng nàng làm những điều mà nàng muốn có trong bản ghi chép những việc yêu thích của nàng.

Ngay từ đầu, chàng trai đã hỏi: “Hôm nay anh có thể thăng cấp thành bạn trai chưa?”

Nàng cười nói: “Còn thiếu chút nữa.”

Nhưng đối phương không từ bỏ, tận dụng mọi thứ, cho đến ngày sinh nhật của nàng hôm đó, hắn vì nàng nấu một bát mì trường thọ. Nàng nhìn cái bát, mỉm cười gật đầu.

Hắn thật nhẹ nhàng cẩn thận mà hôn nàng.

Cơn đau như muốn xé nát ta, ta điên cuồng cầu nguyện với trời xanh, sau đó hệ thống lại xuất hiện lần nữa.

Ta cầu xin nó, để ta xuất hiện ở thế giới này, để ta có cơ hội xin nàng hồi tâm chuyển ý.

Hệ thống đồng ý lời thỉnh cầu của ta, ta trở thành một diễn viên tuyến 18.

Việc đầu tiên khi ta trở thành diễn viên là đổi nghệ danh thành Tạ Thời An.

Ta vừa phải diễn xuất, vừa phải tham các loại tiệc rượu.

Những người từng làm việc với ta đều nói, họ chưa từng thấy một diễn viên nào làm việc chăm chỉ như ta, có thể hạ mình đến như vậy.

Chỉ có ta biết, mình sắp không còn kịp rồi.

May mắn, ta rất nhanh đã thành danh, hot lên nhanh chóng, thường xuyên nhận được giải thưởng, poster in hình cũng xuất hiện khắp các ngõ ngách.

Ta đứng giữa ánh đèn sân khấu, trở thành trung tâm được vạn người chú ý.

Ta cho rằng, nàng sẽ sớm chú ý đến tên của ta, sẽ nhìn thấy ta. Cho dù ngoại hình có khác biệt, nhưng nàng vẫn có thể đoán được là ta.

Chỉ là không ngờ, trước sau nàng ấy vẫn không có tới.

Ta cứ nghĩ mãi, chẳng lẽ không nhận ra ta? Hay là do chỗ đứng của ta đã quá cao, fans ngăn cách, nàng ấy không thể tới gần?

Không sao, nàng không tới tìm, vậy để ta tự mình đến.

Ta lập tức tìm người lên kế hoạch, thiết kế một buổi tỏ tình hoành tráng nhất, nhờ quan hệ móc nối mà lừa nàng tới xem buổi biểu diễn.

Sau đó, trong tiếng hoan hô gào thét của mọi người, ta quỳ gối trước mặt nàng.

“A Cẩn, có thể làm bạn gái anh, được không?”

Vẻ mặt nàng có chút hoang mang, xen chút buồn cười: “Tạ Thời An?”

“A Cẩn, là anh.” Ta hơi lo lắng, không biết nàng có thích cái ngoại hình này không: “Không nhận ra anh sao?’

Nàng mỉm cười lắc đầu: “Ngay từ đầu đã đoán được là anh rồi, dù sao lúc rời khỏi thế giới, hệ thống đã nhắc nhở rõ ràng vậy mà.”

“Vậy sao em không đến tìm anh?” Trong lòng chua xót, giọng điệu cũng nghẹn ngào: “Là địa vị nơi anh đứng chưa đủ cao sao?”

“Tạ Thời An, tôi đã kết hôn rồi!” Nàng giơ tay, cho tôi xem chiếc nhẫn đeo trên ngón út.

“Hắn chỉ là một tên lập trình viên quèn, anh có thể cho em cuộc sống tốt hơn, mọi thứ…” Ta vội vàng nói.

“Nhưng tôi yêu anh ấy.”

“Tôi được yêu thương như tâm hồn bình đẳng, có sự tôn tôn trọng, đồng cảm lẫn nhau, giúp tôi càng hoàn thiện hơn.”

“Hy vọng có một ngày anh có thể hiểu và học được tình yêu như này.”

Trong giọng nói dịu dàng của A Cẩn, thế giới của ta dần dần sụp đổ, tan biến thành bột mịn.

-Hết-

Loading...