Thầm Mến Hương Bạc Hà - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 15:33:03
Lượt xem: 678

3.

Tôi thực sự đã trải nghiệm cái cảm giác của việc đi tù.

Con đường từ hậu trường đến phòng nghỉ là con đường dài nhất mà tôi từng đi trong đời.

Khi gần đến cửa, tôi không thể chịu đựng được nữa.

Tôi dừng bước, lấy hết can đảm để thừa nhận sai lầm của mình với họ:

"Thật sự xin lỗi."

Nói xong, tôi cúi đầu theo tư thế chuẩn 90 độ với họ.

"Hai thầy, sau đó tôi cũng rất hối hận, nếu không thì cũng không ôm bận tâm trong lòng mãi như vậy.”

“Tôi không biết làm sao để bù đắp cho hai thầy, hay là, tôi trả lại hai nghìn tệ rồi đi mua một bộ quần áo mới nhé?”

Trong chớp mắt, Giang Hán Xuyên và Kỳ Sâm quay người đứng đối diện với tôi.

Nhưng tôi không nhìn rõ được biểu cảm của họ, chỉ có thể nhìn thấy eo của họ.

Phải nói, trang phục do ban tổ chức sắp xếp thực sự rất phù hợp, hoàn toàn làm nổi bật lên đường cong eo của hai người này, trong chốc lát, tôi mơ màng quên mất phải ngẩng đầu lên.

Đột nhiên tôi cảm thấy một bàn tay ấm áp đặt lên trán mình.

"Đứng thẳng lên đi."

Tôi dựa vào lực của bàn tay mà đứng thẳng dậy, vừa vặn thấy Giang Hàn Xuyên đang nhìn tôi với ánh mắt lãnh đạm, không biết là vui hay buồn.

Đột nhiên, một chiếc khăn giấy từ bên cạnh đưa tới, Kỳ Sâm một tay đặt lên trán nói: "Lau nước miếng đi."

Tôi sờ sờ khóe miệng, thật sự là có chút nước miếng chảy ra.

Dư Huy - tàn tia...
(Chỉ đăng tại m,onkey'd)

Mất mặt quá.

Tôi liên tục nói cảm ơn rồi nhanh chóng lau khóe miệng.

"Cúi đầu cũng có thể chảy nước miếng, đúng là thiên tài mà."

Không còn những tiếng ồn từ trường quay, giọng nói của Kỳ Sâm càng nghe càng quen thuộc.

Lúc này, tôi đã không còn chút hy vọng nào nữa.

Giọng nói này, tôi đã từng nghe qua.

Chính là vào ngày đấu giá ở trường cấp 3.

Tôi cầm trên tay bộ đồng phục học sinh của hotboy trường, à không, bây giờ thì là của Giang Hán Xuyên.

Tôi đứng trên sân khấu đấu giá, giá khởi điểm là một trăm tệ, dưới sân cứ thêm năm tệ mà tăng lên.

Trường cấp 3 của chúng tôi là trường công lập, mọi người đều không có nhiều tiền, bạn một lần tôi một lần mà tăng lên đến mức giá hai trăm tệ. Đây đã là giá cao nhất của buổi đấu giá rồi.

"Hai trăm lần một, hai trăm lần hai..."

Cô gái hét giá hai trăm không kìm được sự phấn khích trong lòng.

Cho đến giây cuối cùng, một cậu bạn bất ngờ chạy vào sân, trên tay cầm một quả bóng rổ, trên đầu gối cậu ấy có một vết xước, m.á.u vẫn còn đang chảy ra.

Tôi định nhờ bạn cùng phòng đi lấy vài miếng băng cá nhân, không ngờ cậu ta mới đến đã mở miệng: "Tôi ra giá hai nghìn tệ."

Vừa dứt lời, cô gái vốn đã quyết tâm giành chiến thắng đã ngồi lại vào chỗ.

Hai nghìn tệ là một cái giá trên trời đối với những học sinh nghèo khổ như chúng tôi.

"Giá đấu giá hiện tại là hai trăm. Bạn học, cậu thật sự muốn trả hai nghìn sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-men-huong-bac-ha/chuong-2.html.]

"Tôi rất thích bộ quần áo này, kiểu dáng rất mới lạ, kích cỡ cũng vừa với tôi."

"Tôi thích, cho nên, hai nghìn."

Cậu bạn này đến muộn nên không biết bộ quần áo này là của anh trai đẹp nhất trường, tôi muốn mở miệng nhắc nhở nhưng lại bị bạn cùng phòng can ngăn.

"Bà mà nói thẳng ra như vậy thì cậu ấy sẽ ngại ngùng đó. Bà không thấy cậu ấy mặc kệ chân đang bị thương như thế kia mà vẫn cố gắng đến để mua bộ quần áo này sao? Đây chính là tình yêu đích thực đấy!"

Rất có lý.

Tôi nuốt lại những lời muốn nói, thu đủ hai nghìn tệ tiền mặt rồi đưa bộ quần áo cho cậu ta.

Tôi thấy cậu ta yêu thích bộ đồ đến mức không nỡ buông tay, tôi không khỏi cảm thán tình yêu đúng là không phân biệt giới tính.

Đưa đồ xong, tôi không quên nhắc nhở: "Bạn học, bạn nhớ xử lý vết thương nhé."

Sức mạnh của tình yêu thật lớn lao.

Lúc đó cảm động bao nhiêu, bây giờ cảm lạnh bấy nhiêu.

Nghĩ lại lúc trước tôi cứ tưởng rằng họ có quan hệ mật thiết với nhau, hiện tại chỉ hận không thể đ.ấ.m mình khi ấy một cú.

Tôi đúng là đáng đánh mà.

“Cuối cùng cũng nhớ ra tôi à?”

Kỳ Sâm lạnh lùng khịt mũi, lưỡi chạm vào răng cửa.

"Tôi thậm chí còn chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ. Tôi vẫn đang thắc mắc tại sao em không nhận ra tôi."

Không phải không nhận ra mà chỉ mới gặp qua hai người một lần.

Dù lúc đó tôi nghĩ cậu bạn này khá đẹp trai nhưng trên thế giới có hàng nghìn trai đẹp trai, làm sao tôi có thể nhớ hết được?

"Thực ra, tôi cũng coi như là nhận ra rồi, chỉ là không biết làm sao đối diện..."

Tôi bắt đầu nói nhảm, trong tình huống này, tốt hơn hết là nên dỗ dành hai ông lớn này trước.

Kỳ Sâm, người đàn ông cao 1.9 mét, trông có vẻ chuẩn bị nhảy dựng lên.

Tôi vội vàng ấn vai ép cậu ta xuống.

"Tôi biết anh đang vội nhưng đừng lo lắng."

"Tôi xin chân thành bày tỏ lời xin lỗi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với hai người."

Kỳ Sâm cau mày: “Chúng tôi?”

Biết mình nói sai nên tôi lập tức che miệng lại.

Tôi lại lỡ nói ra suy nghĩ trong lòng rồi!

Tôi lén lút nhìn ảnh đế một cái, cậu ta im lặng quay đầu, biểu hiện như thấy ma vậy.

“Một người vì tôi mà mất quần áo, một người vì tôi mà bị thương nên hai người hãy yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”

"Hai người muốn tôi làm trâu làm ngựa cũng được."

Đôi mắt của Kỳ Sâm sáng lên: "Thật sao?"

Tôi nhắm mắt chấp nhận số phận, gật đầu đáp: “Ừ.”

Quyết tâm rồi.

Có thể cùng hai anh chàng đẹp trai có mối quan hệ tốt, tại sao lại không vui vẻ chứ?

Bình luận

1 bình luận

Loading...