Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thám Hoa Là Nữ Giả Nam - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-23 18:36:57
Lượt xem: 4,616

Hoàng thượng bĩu môi: "Đỗ ái khanh cái gì cũng tốt, chỉ là quá nghiêm túc, nhạt nhẽo."

Nói xong liền quay sang nhìn ta đang ở trong lao.

"Ban đầu trẫm muốn ngươi cống hiến cho triều đình thêm vài năm nữa, ai ngờ ngươi lại bị người ta nhận ra nhanh như vậy, sau này đừng nói là đệ tử của trẫm nữa, ngốc quá."

Sau này ta mới biết, việc có thể nữ phẫn nam trang thi đậu hoàn toàn là do may mắn.

Hoàng thượng vì muốn vui vẻ, muốn xem xem học vấn của nữ nhân rốt cuộc có thể đạt đến mức nào, đã đặc cách cho phép ta tham gia khoa cử.

Biết được Lạc Dương trưởng công chúa đã bắt giữ ta, Hoàng thượng muốn bán cho nhà họ Đỗ một ân tình, liền tìm cớ bắt nàng ta lại, để bồi thường cho những oan ức mà nhà họ Đỗ phải chịu đựng trong những năm qua.

Việc ta và hắn gặp nhau trong đại lao, cũng là do Hoàng thượng sắp xếp.

Lúc này, đám thị vệ vây quanh lại, chuẩn bị áp giải trưởng công chúa hồi cung.

Nàng ta bất ngờ giãy ra, quỳ rạp xuống đất.

"Đều là con tiện tỳ Mạnh Đệ Lai này âm mưu hãm hại ta. Nó và Đỗ Hoài An kết thành phu thê, vậy mà lại dám qua lại với tên lang đàng này, không thể tha cho nó được."

Hoàng thượng đã đi xa lại quay lại, vểnh tai lên hóng hớt.

"Lang đàng nào, có đẹp trai không?"

Đại ca thợ săn bước lên phía trước, từ từ tháo bộ râu và mặt nạ giả ra.

Một chàng trai tuấn tú hiện ra từ lớp vỏ ngoài xấu xí, anh tuấn bất phàm, toát lên khí chất cao ngạo bẩm sinh.

Ta trợn tròn mắt kinh ngạc.

"Âu Tuần?"

Sao lại là hắn, trạng nguyên năm nay, bạn học cùng lớp với ta ở Quốc Tử giám?

Nội dung edit thuộc về Bút - page Anh Ba Chị Út, không được chôm truyện nhà Bút đi nơi khác, Bút báo Quan bắt đấy!!!

18.

Âu Tuần tháo bỏ lớp ngụy trang, lộ ra khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo.

"Chỉ là thay đổi diện mạo một chút mà nàng đã không nhận ra rồi sao?"

Hóa ra là lúc ở Quốc Tử giám, hắn thường hay nhìn ta với ánh mắt đó, chắc là đã đoán ra ta là nữ nhi rồi.

Thực ra cũng không trách hắn được, đôi mắt hắn sinh ra đã đào hoa như vậy, nhìn chó cũng thấy tình cảm.

Nghĩ lại thì Âu Tuần là người không tệ, lúc học ở Quốc Tử giám, vì ta thấp bé, mỗi lần đá cầu đều bị người khác chê, không ai muốn chung đội với ta, hắn liền kéo ta vào đội, đánh bại tất cả những người khác.

Chẳng lẽ lúc đó hắn đã có ý đồ gì rồi không?!

Hừ, còn cố ý hóa trang thành đại ca thợ săn nhiều lần giúp đỡ ta, diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân để lấy lòng ta.

Cảm giác bị lừa gạt trào dâng trong lòng, má ta phồng lên vì tức giận.

Âu Tuần cười nhẹ, vén áo choàng lên quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng.

"Hoàng thượng là bậc minh quân, Mạnh Đệ Lai thi hộ thực chất là bị gia đình ép buộc, xin Hoàng thượng khoan hồng."

"Còn về phần lừa gạt hôn nhân, lừa gạt tình cảm gì đó... vẫn chưa làm được."

Ta: ???

Nói như thể ai muốn động vào tên nam nhân trang điểm lộng lẫy kia vậy!

Nghe vậy, Hoàng thượng xoa cằm suy nghĩ, vẻ mặt trầm ngâm.

"Ngươi ra sức bảo vệ nàng ấy, có thể thấy tình cảm chân thành. Vậy trẫm... ừm, tại đây trẫm liền ban hôn cho hai người kết thành phu thê trăm năm hòa hợp."

Trạng nguyên lấy Thám hoa?

Đây là cốt truyện nam phong nào đây?

Ta vội vàng dập đầu: "Không được, Hoàng thượng, tiểu nữ và Đỗ công tử vẫn còn hôn ước."

Hoàng thượng nghiêng đầu cười, giơ tay chỉ vào Đỗ đại nhân.

"Đỗ ái khanh, đã là chuyện gia đình của khanh, trẫm không tiện nhúng tay vào nữa."

Nói xong liền phẩy tay áo rời đi.

Đỗ đại nhân chắp tay hành lễ, tiễn Hoàng thượng rời đi, rồi quay lại liếc nhìn ta trong lao, trầm giọng quát.

"Hoài An, còn đứng đó làm gì nữa, chưa đủ xấu hổ hay sao?!"

"Lúc thì bắt rễ, lúc thì xin Hoàng thượng ban hôn, lúc lại làm ầm ĩ đòi từ hôn."

"Lão già này bị con làm mất hết mặt mũi rồi, còn không mau đưa vợ con về đi."

Người đàn ông bên cạnh cung kính hành lễ: "Phụ thân dạy đúng, từ nay trở đi con nhất định sẽ cẩn trọng ngôn hành."

Ta chớp chớp mắt, dùng ngón tay gỡ rối mối quan hệ giữa các nhân vật.

Hắn là đại ca thợ săn, hắn là Âu Tuần, đồng thời hắn cũng là Đỗ Hoài An.

Hóa ra hắn đã đi qua mọi ngõ ngách trong cuộc đời ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-hoa-la-nu-gia-nam/chuong-8.html.]

Cái đầu chứa đầy tứ thư ngũ kinh của ta xoay chóng mặt, nữ nhân bình thường chỉ có thể lấy một người phu quân, còn ta lại có ba người – đồng môn trạng nguyên kiêu ngạo, nam nhi giả nữ trang xinh đẹp, người thợ săn trượng nghĩa hào hiệp.

Hình như ta lời to rồi.

19.

Đỗ Hoài An từ nhỏ đã có hai thân phận.

Ở nhà thì giả nữ, đóng vai Đỗ Hoài Vi tiểu thư.

Ra ngoài lại đổi sang họ mẫu thân trở thành Âu Tuần, dưới danh nghĩa là con nuôi của cữu cữu mà tham gia khoa cử lập nghiệp.

"Xin lỗi, ta đã lừa nàng. Nếu nàng không thích ta, chúng ta sẽ không thành thân nữa."

Âu Tuần đánh thức ta từ trong dòng suy nghĩ.

Nhìn hắn khẽ nhíu mày, môi mỏng mím chặt, cằm căng thẳng, hai tay bối rối xoa xoa trên áo, trong mắt vừa mong chờ vừa hèn mọn nịnh nọt.

Vẻ mặt đó thật sự khiến người ta động lòng thương xót!

Tim ta bỗng lỡ một nhịp, nghiêng đầu nhìn hắn từ trên xuống dưới.

"Muốn ta đồng ý cũng được, ta nhìn ba hình dạng đó chán rồi, hay là huynh thử giả làm tiểu quan đi, tóc buộc một nửa, lộ n.g.ự.c ấy."

Sau đó, ta không vội vàng thành hôn, mà mở rất nhiều cửa hàng bán son phấn trong kinh thành, thuê các cô nương trẻ đến bán hàng.

Cửa hàng đồng thời cũng là nơi mở lớp học cho nữ sinh, vừa giúp nữ nhân kiếm tiền, vừa dạy họ nhận mặt chữ.

Hoàng thượng thường xuyên gọi ta vào cung hỏi chuyện triều chính, nhân tiện hỏi han tình hình gần đây của Đỗ đại nhân.

Phải nói là, hai huynh đệ họ thật sự rất thích người nam nhân đã có vợ này.

Phụ thân ta vì tội khi quân, bị đày ra biên cương làm lao dịch.

Nhị tỷ bán cửa hàng, dùng tiền đó chuộc đại tỷ ra. Ta đưa hết tiền tiết kiệm cho hai người họ, cùng nhau mở một cửa hàng bán thịt lợn lớn nhất kinh thành.

Còn Lạc Dương trưởng công chúa bị giam lỏng trong cung, không được ra ngoài.

Hoàng thượng đã già, cả đời không làm được mấy việc đứng đắn, lại sợ các quan văn võ làm phản.

Giam lỏng trưởng công chúa là để cứu mạng nàng ta.

Bên ngoài có quá nhiều người muốn g.i.ế.c nàng ta.

Đỗ đại nhân là người đầu tiên.

Trưởng công chúa bình thường kiêu ngạo ngang ngược quen rồi, nhất thời không chấp nhận nổi việc bị giam lỏng, liền phát điên.

Cũng có người nói là son phấn mà nàng ta dùng đã bị người ta hạ độc, sau khi bị hủy dung mạo liền điên loạn.

Không lâu sau, Đỗ đại nhân lấy cớ là Đỗ Hoài Vi tiểu thư bị "ốm" mà qua đời.

Còn ta, Mạnh Đệ Lai, không còn là người của nhà họ Mạnh nữa, cũng không phải sống vì đệ đệ nữa.

Nhà họ Đỗ nhận ta làm con nuôi, đổi sang họ Đỗ.

Nhắc đến tên mới của ta, ta hơi bực mình.

Vất vả lắm mới bỏ được chữ "Đệ", được làm chính mình.

Tên kia Âu Tuần lại tự ý đặt cho ta cái tên ở nhà là "Đỗ Bảo Bối", nói ta là báu vật của cả nhà họ Đỗ, là báu vật trong lòng của Đỗ Hoài An.

Từ đó về sau, cả nhà đều không gọi tên thật của ta nữa, ngày nào cũng gọi ta là "Bảo Bối".

Bảo Bối phu nhân, Bảo Bối tẩu tẩu, Bảo Bối tiểu thư...

Thật là mất mặt, thành cái thể thống gì nữa!

20.

Ta - Đỗ Bảo Bối lấy biểu ca bên ngoại là Âu Tuần, trở thành phu thê danh chính ngôn không.

Không biết là do ta đến xung hỉ, hay là vì nguyên nhân gì khác, mà Đỗ phu nhân dần dần khỏi bệnh, nhận ra phu quân và con trai, thỉnh thoảng lại nhầm ta với Hoài Vi tiểu thư.

Mỗi lần như vậy, bà ấy lại cầm gậy đứng canh trước cửa phòng, không cho tên kia vào phòng ngủ của ta.

Nhiều năm sau, ta không nhịn được mà hỏi Âu Tuần, lúc học ở Quốc Tử giám làm sao hắn nhận ra ta là nữ phẫn nam trang.

Hắn trở người ôm lấy ta, nhắm mắt lại, giọng nói ngái ngủ.

"Không phát hiện ra, cứ tưởng mình là đoạn tụ, suýt chút nữa thì bị dằn vặt đến phát điên."

"Sau đó ngẫm lại thì thà đoạn tử tuyệt tôn cũng phải ở bên nàng."

"Cho đến ngày hôm đó ở hang đá trong vườn, nhìn thấy..."

Chuyện cũ ùa về, ta vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, vén áo choàng của hắn lên, giơ tay ra như muốn trả thù.

"Nào, để ta xem của huynh xem."

Xung quanh yên tĩnh, hoa hồng leo dưới hiên nhà tỏa hương thơm ngát, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng côn trùng kêu, lại một mùa hè nữa lại đến.

Mỹ nhân trong n.g.ự.c ngủ say sưa, nhìn chiếc yếm thêu hoa mai vàng trên người hắn, tâm trí ta như bay lên chín tầng mây.

Cả đời này của ta, cuối cùng cũng đã chơi bời quá nhiều rồi.

[Hoàn]

Loading...