Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thâm cung - 7

Cập nhật lúc: 2024-08-07 22:57:03
Lượt xem: 1,010

Các bộ lạc Mông Ngột dần dần hùng mạnh, biên giới Đại Phong nhiều lần bị xâm chiếm, nhưng tấn công từng người một quá khó, cho nên Tề Phong để cho bộ tộc Khất Nhan hoàn thành thống nhất binh lực, lại để cho tiên Hoàng hậu đánh cắp bản đồ phòng thủ biên giới, sau đó tàn sát mười bảy vạn quân tinh nhuệ của bộ tộc Khất Nhan, Mông Ngột sẽ chỉ bị đánh chiếm trong vòng hai mươi năm.

Thủ đoạn tàn nhẫn, tâm cơ sâu sắc của Tề Phong làm cho người ta ớn lạnh. Tề Phong yêu tiên Hoàng hậu sâu đậm, nhưng hạ thánh chỉ tru sát phụ mẫu, huynh đệ, tông thân, bằng hữu của nàng không một chút do dự, hắn muốn nhổ bỏ tất cả nanh vuốt gai nhọn của nàng, để cho nàng phải nhất nhất tuân theo bộ dáng kim tôn ngọc quý mà hắn muốn, sống ở bên cạnh hắn.

Nhưng tiên Hoàng hậu chưa bao khuất phục, chưa giờ là quân cờ của Khất Nhan Vương, những lời trong thư nàng ta viết gửi về cho Khất Nhan Vương đều chứng tỏ nàng ta muốn thay thế Tề Phong bước lên ngai vàng.

Cho nên nàng ta đương nhiên không chịu khuất phục Tề Phong, nàng ta thà c-hết còn hơn.

Nhưng ta thì khác, ta hoàn toàn làm theo ý Tề Phong. Từ khi Tề Hạo sinh ra ta chưa từng làm trái ý hắn, ta làm bổn phận mà một Hoàng hậu nên làm, hắn muốn ta thành người như thế nào ta liền thành người như thế ấy, thay hắn xử lý chuyện hậu cung.

Những ngày tương kính như tân như vậy cũng đã trải qua bốn năm, cho đến khi ta vì Tề Hạo và Tề Minh xin lập thái ấp.

Tề Phong không đề cập đến việc này nữa là khoan dung cho sự mạo phạm của ta và ta cũng muốn trở về làm một Hoàng hậu nhất nhất tuân theo ý hắn, nhưng Tề Hạo dã không thể thay đổi tốt hơn.

Dối với bị hoàng tuổi ba, bốn tuổi, ta có thể dùng thủ bản tét m.ô.n.g mà khuyên dạy hắn và Tề Minh về tình huynh đệ thì người ngoài cũng có thể dùng đường mật để nuôi dưỡng dã tâm trong lòng hắn.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Người trong cung đều sủng ái dỗ dành hắn, còn ta là dùng đánh mắng để giáo huấn. Vì vậy Tề Hạo dần dần càng không thích đến Khôn Ninh cung, càng ngày càng làm càn.

Vào ngày sinh nhật tám tuổi của Thái tử, Đông Châu do Hoàng thượng ngự ban đã bị Tề Hạo cố ý cướp đi ném xuống hồ Phù Dung. Tuy nhiên, Thái tử không hề cáo trạng nên Tề Phong chưa từng trách cứ.

Tề Hạo đã ba ngày không dám đến Khôn Ninh cung, nhưng hắn lại không hề buồn. Hôm sau, Tề Hạo chạy tới Khôn Ninh cung, như cái đuôi đi theo phía sau Tề Minh để vào.

Khi Tề Minh ở bên cạnh ta quấn quýt nhờ ta làm bài tập cho, Tề Hạo một mình ở bên cạnh rầu rĩ không lên tiếng âm thầm viết chữ của mình, chỉ là thỉnh thoảng giả vờ vô tình nhìn trộm ta một cái.

Ta ôm Tề Minh trong vòng tay chợp mắt một chút vào buổi trưa, Tề Hạo bỗng nhiên từ bên ngoài chạy vào đẩy mạnh Tề Minh ra, vô cùng tức giận, hốc mắt đỏ bừng trừng mắt nhìn ta, cũng không mở miệng.

Tề Minh đã lớn thêm một tuổi, đã hiểu chuyện hơn, để tránh bị đánh, Tề Minh chỉ nhìn Tề Hạo một cái rồi tự mình bò xuống giường, trốn Tề Hạo chuồn ra ngoài.

Thấy ta không chịu mở lời trước, Tề Hạo cuối cùng cũng rơm rớm nước mắt chất vấn: "Tại sao mẫu hậu không yêu nhi thần? Tề Minh không phải do mẫu hậu sinh ra!"

Ngày hôm đó không có sự la mắng khiển trách nào, ta chỉ dỗ dành Tề Hạo như một đứa trẻ dưới năm tuổi.

Tề Hạo không ngờ ta lại dỗ hắn, oán hận tích tụ nhiều ngày biến thành khóc lóc oán trách, trằn trọc cả canh giờ mới ngủ thiếp đi trong lòng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-cung/7.html.]

Tế Nhụy hai mắt đỏ hoe đi vào, ta khẽ gật đầu với nàng. Trong thâm cung này, ta không thể dạy dỗ Tề Hạo cho tốt, cũng không thể bảo vệ hắn.

Ta là một người chỉ muốn sống an yên, vì sống sót, cái gì ta cũng có thể nhịn, cái gì cũng có thể làm, tất cả những người muốn cắt đứt đường sống của ta, ta nhất định cùng hắn cá c-hết lưới rách. Bọn họ muốn hủy diệt Tề Hạo, chính là cắt đứt đường sống của ta.

 

5.

Ba mươi vạn binh mã Đại Phong tiến sâu vào nội địa Mông Ngột, lại bị bộ tộc Đông Hồ mới xuất hiện lợi dụng địa thế bao vây hơn một tháng, Tề Phong trăm công nghìn việc nên ngay cả chuyện Mộng Phi mang thai cũng không một chút quan tâm.

Ta thay thế toàn bộ cung nhân bên cạnh Tề Hạo, lúc đầu Tề Hạo rất khó chịu, khóc nháo giận dỗi không nói chuyện với ta, nhưng hai tháng sau hắn bỗng nhiên nói với ta, mẫu hậu, con có thể phân biệt tốt xấu, người không cần sợ, sư phụ nói con rất thông minh, ngày sau có thể bảo vệ được mẫu hậu.

Sư phụ mới của Tề Hạo là một thị vệ, mấy ngày trước Tề Hạo nghịch ngợm từ trên hòn non bộ ngã xuống được hắn đỡ được, Tề Hạo coi trọng khinh công của hắn nên muốn học, ta cũng không ngăn cản.

Tề Hạo không nói cho bất cứ ai biết lý do mình bị ngã xuống hòn non bộ, nhưng sau khi luyện công hơn hai tháng, Tề Hạo đã động thủ làm Thái tử bị thương.

Tề Phong phạt hắn quỳ trong ngự thư phòng một ngày một đêm, xử lý xong việc quân lại gọi hắn ra ngoài khiển trách hồi lâu.

Ta không biết Tề Phong giáo huấn cái gì, nhưng Tề Hạo quay lại Khôn Ninh cung liền nép vào lòng ta không chịu rời đi, không khóc nháo, không nói lời nào, nhưng nhất quyết không chịu buông ta ra.

Sau này dù Tề Phong có dỗ dành thế nào đi chăng nữa, Tề Hạo cũng sẽ không bao giờ thân cận với hắn như trước.

Tề Phong phàn nàn vài lần, nói rằng dù ta đánh mắng Tề Hạo bao nhiêu lần cũng không thấy Tề Hạo ghi thù nhưng tại sao hắn chỉ trách mắng có một lần, Tề Hạo liền ôm hận từ đó đến nay.

Nghe những lời Tề Phong nói, ta làm một người trung gian hòa giải giữa phụ tử bọn họ, Tề Phong vuốt ve mái tóc dài của ta thuận miệng cười nói: “Đối với Hạo nhi mà nói, phụ hoàng như trẫm đây có lẽ không quan trọng bằng một thị vệ bên cạnh hắn."

Trong lòng ta run lên, chỉ mím môi cười: “Hạo nhi thích tập võ, nếu bệ hạ muốn dỗ hắn vui vẻ, chi bằng tìm thêm mấy sư phụ là võ tướng cho hắn."

Tề Phong cười nói: "Được, tương lai sau này Hạo nhi sẽ làm một đại tướng quân canh giữ bắc cảnh, rất uy phong."

Ta ngưng mắt nhìn hắn: “Hoàng thượng, thật sao? Vậy bây giờ phân phong Hạo nhi đi Bắc Cảnh được không?"

Tề Phong cười nói: "Nàng sao lại nhắc tới chuyện đó nữa rồi, Thái tử và Hạo nhi đều còn nhỏ, chỉ là chuyện trẻ con đánh nhau mà thôi, nàng không cần nghĩ nhiều. Tề Hạo và Tề Minh cũng đánh nhau từ nhỏ đến lớn, sao không thấy nàng lo lắng chút nào."

Khóe mắt ta hơi cong lên, thanh âm có vẻ kiều diễm mà nghiêm túc: "Bởi vì Hạo nhi chỉ đánh Tề Minh vài cái đánh tay, còn đánh Thái tử thì nguy hiểm đến tính mạng."

 

Loading...