Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thâm cung - 2

Cập nhật lúc: 2024-08-07 22:24:05
Lượt xem: 1,204

2.

Vào ngày Mai phi được dỡ bỏ lệnh cấm túc, Mộng Mỹ nhân được tấn phong làm Mộng phi. Mộng phi mời ta đi Ngự uyển ngắm cảnh, ta hơi chần chừ, liền bị nàng ta nũng nịu kéo ra ngoài. 

Một lát sau, tại Ngự uyển, ta xoa xoa thái dương hối hận vì đã đánh giá quá cao tâm cơ của Mộng phi. 

Mai phi mới đầu nhìn thấy chúng ta định đi đường vòng, nhưng khi bị cung nữ Mộng phi ngăn cản liền trực tiếp đi tới, không quỳ không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào Mộng phi.

Ta buông chén trà và điểm tâm xuống, đi đến hàng rào cách Mai phi xa nhất trong vọng lâu, Mộng phi mỉm cười mở miệng: "Mai phi tỷ tỷ không phải đã dạy ta quy củ trong cung...". 

*Bốp* - một cái tát nữa lại được giáng xuống. Không cần quay đầu lại, nghe đạo lực, ta đã biết chủ nhân của cái tát là ai. 

Mộng phi ngã ngồi trên mặt đất, cắn chặt khóe môi, không nhịn được nở nụ cười giễu cợt, tức giận hét lên: "Ngươi còn dám đánh ta? !"

Ta thầm nghĩ, nữ tử bộ tộc Khất Nhan rất cứng rắn nhưng nữ tử bộ tộc Cổ Tư lại quá ngang ngược.

Mộng phi không nhớ năm đó Mai phi đánh nàng sao? lúc trước dám đánh, bây giờ đương nhiên cũng dám, cho dù nàng ta có là Hoàng hậu, cũng chưa chắc Mai phi không dám đánh. 

Mộng phi tức đ-iên lên: “Người đâu! Người đâu!" Nàng chỉ vào Mai phi: “Tát nàng ta! Tát nàng ta! Tát nàng ta!!" 

Mai phi cười khinh miệt, hai gã thái giám muốn tiến lên tát nhưng lại sợ tới mức lui về phía sau một bước, Mộng phi quát mắng một hồi lâu, Mai phi không nể nang mà nghênh ngang rời đi.

Nửa canh giờ sau, Mai phi bị giáng chỉ khiển trách, cấm túc ba tháng. 

Lúc đi qua Hán Khánh cung, nhìn thấy Mai phi đứng ở cửa cung, hơi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mấy con chim đang vui vẻ nô đùa trên bầu trời.

Tế Nhụy nhỏ giọng nói: "Ương ngạnh thật là ương ngạnh, đáng thương cũng thật là đáng thương." 

Ta liếc nàng một cái, nhỏ giọng đi tới trước mặt Mai phi “Nếu ngươi còn muốn đi ra, thì phải học cách cúi đầu." 

Môi Mai phi khẽ cười lạnh, ánh mắt trào phúng: "Đi ra ngoài? Đi đâu? Ngự uyển sao?"

Ta bị nàng ta làm cho nghẹn họng, Mai phi lại tiếp tục trào phúng: "Nương nương thân là Hoàng hậu, muốn đi đâu là có thể đi, thần thiếp đương nhiên không có bản lĩnh này, dù sao thần thiếp cũng không giống Hoàng hậu nương nương, chỉ cần có thể đổi lấy vinh hoa phú quý, bất cứ lúc nào cũng có thể có nam nhân sủng ái." 

Ta liếc nàng một cái: “Ngươi không được sủng ái thì Tam hoàng tử kia ở đâu ra?"

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Sắc mặt Mai phi cứng đờ, sau đó hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Tế Nhụy nhìn bóng lưng Mai phi tức giận: “Không biết tốt xấu gì, nương nương đừng để ý đến nàng ta, chúng ta đi."

Ta liếc nhìn những con chim bay xa trên bầu trời, tựa tay lên Tề Nhụy bước lên xe ngựa phượng hoàng: “Chiếu cố nàng ta một chút, đừng để Mộng phi dùng thủ đoạn chà đạp nàng." 

Tế Nhụy bất mãn: “Mai phi đối đãi nương nương không tốt, nương nương quan tâm nàng ta làm gì?" 

Thật sự là không tốt, từ khi ta vào cung, Mai phi rất khinh thường ta, nhưng nàng ta cũng là phi tần duy nhất sau hơn ba năm ta vào không âm thầm hãm hại ta, hơn nữa không biết vì sao, ta cảm thấy dung mạo của Mai phi cũng không giống tiên Hoàng hậu, nàng giống như một cố nhân của ta. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-cung/2.html.]

Thái tử bảy tuổi Tề Giác từ xa đi tới, trên mặt đã có đôi mắt sâu thẳm của Tề Phong và sự trong sáng của tiên Hoàng hậu. Vẻ ngoài như vậy, theo thời gian, Thái tử sẽ trở thành một đế Vương tuấn tú. 

Tề Giác lễ nghĩa chu toàn: “Nhi thần yết kiến Hoàng hậu nương nương." 

Thái tử chưa bao giờ gọi ta là mẫu hậu, nhưng ta cũng chưa bao giờ so đo, ta vốn không phải là mẫu hậu của hắn.

Ta gật đầu cười nói: "Vào thu trời lạnh, Thái tử khoác thêm áo choàng thì tốt hơn." 

Thái tử cười nói: "Tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, nhi thần sẽ nhớ kỹ."

Chỉ nói mấy câu này, ta và Thái tử mỗi người đi một hướng, ta trở về Khôn Ninh cung, Thái tử đi Mộng Vũ cung. 

Ba năm trước, ta được phong làm Hoàng hậu chỉ trong vòng nửa tháng sau khi tiên Hoàng hậu qua đời, nếu không phải Thái tử chưa thành niên, hiện giờ e là nhìn thấy ta sẽ đánh mắng.

Sau khi Mộng phi nhập cung, Thái tử thường xuyên đến Mộng Vũ cung, Hoàng thượng không nói gì, đó chính là ngầm đồng ý.

Tế Ngụy thấp giọng nói: "Nương nương, từ sau khi tiên Hoàng hậu qua đời, Thái tử điện hạ không muốn đến Khôn Ninh cung."

Ta rũ mắt cười: “Tẩm cung của vong mẫu bị người khác chiếm, một hài tử bảy tuổi, tất nhiên là trong lòng buồn bực nên không chịu đến là bình thường." 

"Thái tử điện hạ đối với Mộng phi nương nương rất thân cận, trước mặt Hoàng thượng gọi Mộng phi nương nương là a di, Hoàng thượng cũng không tức giận." 

Ta cười: “Mộng phi vốn là ấu muội của tiên Hoàng hậu, Thái tử gọi vậy cũng không sai, Hoàng thượng vì sao phải tức giận?"

"Nhưng Mộng phi lấy thân phận vũ cơ vào cung, Bộ tộc Khất Nhan cũng không thừa nhận thân phận công chúa của nàng."

"Bộ tộc Khất Nhan sớm đã đổi tân Vương, Mộng phi chỉ là con gái riêng của Khất Nhan Vương đời trước, đương nhiên không phải là công chúa. Nếu nàng không tận tâm với Hoàng thượng, chỉ sợ nàng sẽ bị tân Vương đưa vào hậu viện theo phong tục bộ tộc Khất Nhan."

 Một cánh hoa cự sương bay đến rơi vào tay ta, bởi vì tiên Hoàng hậu lần đầu tiên thấy bông hoa này nói một câu thích nên Tề Phong liền trồng khắp hoàng thành, vào thu màu hoa lấp lánh, trong mềm mại lộ ra vẻ kiều mị.

Ta hất cánh hoa cự sương xuống, ta không giống tiên Hoàng hậu, không thích hoa cự sương, nhưng mà sở thích của ta ở trong thâm cung này không ai để ý cả. 

Tế Nhụy thấp giọng: "Thái tử nhớ vong mẫu, Mộng phi lại cực giống tiên Hoàng hậu, nương nương hôm nay không giúp Mộng phi, chỉ sợ nàng ta xúi giục Thái tử sinh sự." 

Ta lười biếng cười: “Vậy bổn cung sẽ học theo Mai phi, chỉ ở trong cung của mình không ra ngoài là được." 

Tế Nhụy tức giận thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nương nương, chúng ta là trở về Khôn Ninh cung, hay là đi Văn Hoa điện?

Trong đội thị vệ quỳ gối hành lễ bên tường cung chợt có một người ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn ra khiến tim ta run lên, suýt nữa thì rơi khỏi long xa. 

Tế Nhụy phát hiện thần sắc ta không đúng, vội vàng nói: "Nương nương, thân thể người không khỏe sao?" 

Ta vội vàng định tâm, cố làm cho ngữ thanh bình tĩnh: “Chỉ hơi hoáng váng, là bệnh cũ thôi, không sao." 

Tế Nhuỵ lo lắng nói: "Vậy chúng ta trở về Khôn Ninh cung đi, nô tỳ đi mời thái y."

"Không cần, đi Văn Hoa điện, ta đồng ý với Hạo nhi hôm nay đi đón hắn."

Loading...