Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thâm cung - 12

Cập nhật lúc: 2024-08-07 22:58:54
Lượt xem: 922

Ta nhìn hắn: “Cung nhân bên cạnh Tề Hạo khiêu khích Tề Hạo chiếm lấy vật gia truyền là chỉ thị hoặc ám chỉ của Hoàng thượng, thần thiếp hai lần van xin Hoàng thượng cho Tề Hạo đi Bắc cảnh làm phiên Vương nhàn tản, nhưng Hoàng thượng trước sau không đồng ý, vì vậy Hoàng thượng quyết tâm muốn cho Thẩm phủ vì Tề Hạo mà tranh đoạt quyền kế vị.”

Tề Phong trên mặt vẫn còn ý cười nhưng lại hiện ra hàm ý như có như không: “Hoàng hậu đa tâm, Thái phó là đế sư ba đời của quân Vương, trẫm sao lại lên kế hoạch hãm hại ân sư như thế?"

"Tiên Hoàng hậu là tình yêu chân chính của Hoàng thượng nhưng Hoàng thượng gần như diệt toàn bộ gia tộc nàng, ân sư thì tính là cái gì?"

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Ta nhìn Tề Phong: “Bốn năm trước, Hoàng thượng có thể đem bộ tốc Khất Nhan vỗ béo rồi g-iết thì hiện giờ Thẩm thị cũng giống như vậy, trước tiên khơi dậy tâm tư đoạt ngôi của Tề Hạo, chờ những tên cứng đầu của Thẩm phủ không chịu để cho Thái tử đăng cơ để đưa Nhị hoàng tử lên ngôi, khi tội danh tạo phản được xác lập, Hoàng thượng sẽ giải quyết sạch sẽ Thẩm phủ vĩnh viễn trong một lần.”

Tề Phong thở dài: “Như Quân, những lời nàng nói ra khỏi miệng rất có thể sẽ chặt đứt đường sống của mình. Nàng là thứ nữ của Thẩm phủ, hiện giờ ở vị trí Hoàng hậu, nàng còn thấy chưa đủ sao? Chỉ cần nàng nghe lời, sau khi Thái tử đứng vững trong triều, trẫm cũng sẽ không g-iết Tề Hạo."

Hắn nhìn ta: “Chỉ cần hắn đúng là nhi tử của trẫm."

Ta đi nhận trường kiếm trong tay hắn, nhưng không bắt được, liền buông tay ra. Tề Phong rũ bỏ vết m.á.u trên trường kiếm: “Nhưng nàng thà sai người làm cho Tề Hạo c-hết đuối cũng không cho trẫm điều tra, điều này chứng tỏ hắn đích thực không phải là nhi tử của trẫm."

Hắn ngẩng đầu nhìn ta: “Nếu Tề Hạo quả nhiên là con của người khác, lời đồn đãi trong cung hơn phân nửa là thật, nói cách khác, trước khi nàng vào cung đã không còn trong sạch."

Ánh mắt hắn u ám: “Nếu là như thế, ngày nàng thừa sủng sao có thể có vết m.á.u đỏ? Máu của Tề Hạo sao có thể hòa hợp với trẫm?"

Ta liếc nhìn ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi kiếm và mỉm cười với hắn: “Thần thiếp là một thứ nữ ti tiện, tính tình vẫn luôn quỷ kế đa đoan. Vết m.á.u đỏ có thể đ.â.m thủng da thịt làm giả, lấy m.á.u hòa m.á.u cũng có thể có chiêu trò, cho một ít phụ gia vào nước, đừng nói là m.á.u Tề Hạo mà lấy m.á.u của một con ngang hòa với m.á.u của Hoàng thượng cũng thành người một nhà.”

Ánh mắt Tề Phong chợt lạnh, trường kiếm đột nhiên đ.â.m tới, ta thất thanh thét chói tai, liên được một cánh tay kéo vào trong ngực.

Tiêu Nam vung đao hất bay trường kiếm của Tề Phong, cúi đầu tức giận ta: “Còn để cho ta đi, nếu ta thực sự đi rồi nàng không phải đã bị g-iết sao? Hừ!"

Hắn ngẩng đầu liếc xéo Tề Phong: "Hoàng đế Đại Phong, thay ta nuôi nhi tử là phúc phận của ngươi."

Tề Phong không tức giận, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Nam cười nói: “Quả nhiên là thị vệ bên cạnh Hạo nhi.”

Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, cười nói: "Hóa ra là người muốn ám sát trẫm và kẻ có tư tình với Hoàng hậu đều là cùng một người. Như Quân, ngươi chưa bao giờ làm ta thất vọng."

Hắn nhìn ta: “Tiên Hoàng hậu xuất thân từ bộ tộc Khất Nhan, trẫm phong ngươi làm Hoàng hậu là bởi vì trẫm hiểu rõ cái bất lợi của việc phong nữ tử ngoại tộc làm Hoàng hậu, không nghĩ tới việc con gái Thái phó vẫn dây dưa một chỗ với người Mông Ngột."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-cung/12.html.]

Người của Tiêu Nam đã vây quanh Tề Phong và hơn chục cung nữ, thái giám, nhưng Tề Phong vẫn lạnh lùng và bình tĩnh.

Ta ý thức được có gì đó không đúng, vội vàng đẩy Tiêu Nam ra: “Có mai phục! Ngươi mau đi đi!"

Lời còn chưa dứt, cặp song sừng trên khung cửa sổ của Khôn Ninh cung đã xuất hiện ám tiễn (cung tên ẩn giấu), tất cả đều nhắm vào ta và Tiêu Nam.

Tiêu Nam mười tám tuổi võ công rất tốt, nhưng đầu óc không tốt lắm, bốn năm sau vẫn dễ dàng bị lừa, nhưng võ công lại tốt hơn rất nhiều. Hiện giờ, tốc độ hắn trốn ám tiễn, đã đủ làm cho ta đầu váng mắt hoa, không nói nên lời.

Tề Phong cười lạnh: “Công phu tốt, chẳng qua đầu óc kém một chút. Như Quân, ngươi thông minh lại lanh lợi, sao có thể thích một một nam nhân liều lĩnh như vậy? Trong tình cảnh này, cho dù công phu của hắn giỏi hơn nữa, hắn có thể mang ngươi còn sống sót đi ra ngoài sao? Ngươi chọn nhầm nam nhân nhưng sẽ được chôn cùng hắn."

Tề Phong còn chưa dứt lời, Thái tử tám tuổi bỗng nhiên "A" một tiếng, Tề Phong lập tức xoay người lại, Mộng phi nắm tay Thái tử đem trường kiếm đột nhiên đ.â.m nửa tấc vào n.g.ự.c hắn.

Những ám tiễn trong đại sảnh lập tức dừng lại, rất nhiều thị vệ từ cửa điện tràn vào, đồng loạt đầy mắt kinh hãi nhìn Mộng phi: “Nàng, nàng g-iết trẫm? Nàng vì sao lại g-iết trẫm?"

Hắn tức giận lấy tay cầm lưỡi kiếm mạnh mẽ rút ra, tức giận gầm lên: “Trẫm còn chưa đủ sủng nàng sao?".

Mộng phi lại chỉ lo rống giận với Thái tử: “Vì sao ngươi vặn đạo lực khiến ta đ.â.m lệch? Ta đã nói gì với ngươi? Ngươi không muốn lên ngôi sao? Ngươi không muốn báo thù cho mẫu hậu ngươi sao?!"

Thái tử dùng sức đẩy Mộng phi nhào về phía Tề Phong, tay cầm khăn gấm thay Tề Phong cầm máu, thanh âm thê lương: “Phụ hoàng! Phụ hoàng!"

Tề Phong cầm tay Thái tử, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Mộng phi còn chưa mở miệng, Thái tử liền khóc to: "G-iết nàng ta! Nàng ta g-iết phụ vương! G-iết nàng ta!"

"Dừng tay!" Tề Phong tức giận gầm lên, bởi vì vết thương nên Thái tử nên tạm dừng một chút, trường kiếm của một gã thị vệ đã đ.â.m xuyên qua lồng n.g.ự.c Mộng phi, Tề Phong hất tay Thái tử hoảng loạn nhào tới: “Uyển Uyển!"

“Uyển Uyển!" là tên chữ hắn đặt cho tiên Hoàng hậu. Miệng Mộng phi tràn ra vết máu, thân thể bị Tề Phong ôm lấy khẽ run rẩy, nhưng nàng ta vẫn nhìn Thái tử với ánh mắt nghi hoặc.

Ta nhìn thấy Thái tử đẩy Mộng phi ra, cố ý đánh về phía bụng nàng, vóc người của hắn cũng không nhỏ bé như vậy, giờ phút này theo ánh mắt Mộng phi nhìn về phía ánh mắt âm trầm của Thái tử, ta đột nhiên hiểu ra. Mộng phi dùng cái c-hết của tiên Hoàng hậu xúi giục Thái tử g-iết Tề Phong, nhưng lại quá đánh giá thấp tâm cơ của đứa nhỏ tám tuổi này.

Nếu Mộng phi không mang thai, Thái tử có lẽ sẽ tiếp tục làm bộ bị nàng lợi dụng, để nàng g-iết c-hết Tề Phong bảo vệ mình đăng cơ, nhưng nếu Mộng phi có thai, Thái tử sẽ giống như tiên Hoàng hậu lựa chọn diệt trừ để giải trừ mối uy h---iếp này.

 

 

Loading...