Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thâm cung - 10

Cập nhật lúc: 2024-08-07 22:58:07
Lượt xem: 748

Hắn nhìn ta: “Ta thừa nhận bốn năm trước ta đến Đại Phong thành là vì kế hoạch ám sát hôm nay, nhưng thật sự là ta cũng tới để tìm nàng! Ta muốn mang nàng về Mông Ngột!"

Ta đẩy mạnh hắn ra, hắn nắm lấy vai ta và muốn ta nghe hắn nói: "Thực ra từ tám năm trước ... Tám năm trước nàng mới mười hai tuổi, yếu ớt như cỏ ai cũng có thể giẫm c-hết nhưng lá gan lại lớn đến mức khiến người ta tức giận! Nàng đã chơi ta nhiều vố như vậy nhưng ta không động vào nàng! Nàng có biết lột sạch quần áo của một nam tử ở bộ tộc Cổ Tư chúng ta nhục nhã cỡ nào không?! Nàng có biết bộ tộc Cổ Tư chúng ta cùng nhau nói chuyện dưới ánh trăng định tình hay không?".

Ta tránh không thoát khỏi tay hắn, tức giận giẫm lên chân hắn: “Ngươi nói tám năm trước ngươi đã thích ta rồi?! Ngươi lừa ai đây?"

"Khi đó ta không cảm thấy ta thích nàng nhiều như thế nào!" Tiêu Nam tức giận né tránh chân ta, thấy ta ngẩng đầu trừng hắn, liền trừng lại: “Nhưng sau khi ta trở về ta luôn nhớ tới ánh mắt của nàng, sáng ngời tựa như mặt trăng trong hồ Thương Lang, có khi ôn nhu, có khi tức giận, có khi phủ một tầng sương mờ, làm cho ta đau lòng. Trong bốn năm cuộc chiến kia, ta vô số lần nhớ tới ánh mắt của nàng, đến khi bộ tộc tân Cổ Tư của ta đủ hùng mạnh, ta hạ quyết tâm muốn nàng làm Hoàng hậu của ta! Ta vốn là tới mang nàng đi!"

"Vậy tại sao ngươi lại để ta lại một mình mà rời đi?!"

"Bởi vì người của ta để xảy ra sơ suất, trúng bẫy của Tề Phong. Khi đó đại quân của Tề Phong cùng bộ tộc Khất Nhan kịch chiến, ta vui vẻ nhìn bọn họ đánh nhau, ra lệnh cho binh mã bộ tộc tân Cổ Tư tránh xa hơn về phía bắc, sau đó ta chạy tới Đại Phong mua chuộc triều thần, sắp xếp thích khách, ta vốn định chờ cả hai bên cùng tổn thất mới nhảy vào đoạt lại gia viên."

Tiêu Nam liếc mắt nhìn ta một cái: “Nhưng binh lính của ta nhất thời xúc động bại lộ hành tung, bị Tề Phong dẫn dụ ra khỏi nơi ẩn nấp cuốn vào cuộc chiến, cho nên ta vội vàng chạy về, khi đó ta không xác định bộ lạc tân Cổ Tư có thể đi vào vết xe đổ bốn năm trước hay không nên ta không thể mang nàng trở về. Cho nên ta bảo nàng chờ ta, ta vốn tưởng rằng rất nhanh sau đó ta có thể đến đón nàng, nhưng Tề Phong rất khó đối phó, hai bên giao tranh thêm bốn năm, cho nên cho tới bây giờ ta mới...".

Trong ánh mắt hối hận, hắn mạnh mẽ đến gần ta: “Ta vừa mới đi hơn một tháng nàng đã vào cung! Tại sao phải vào cung?! Tại sao không chờ đợi cho ta thêm nửa tháng?! Chỉ cần chờ thêm nửa tháng, người của ta sẽ đến đón nàng! Ta viết cho nàng nhiều thư như vậy, nàng biết rõ chỉ cần chờ ta nửa tháng ta sẽ phái người đến đón nàng mà!"

"Bởi vì thư của ngươi sau khi bị Đại phu nhân thẩm phủ phát hiện sẽ không bao tới được tay ta! Bởi vì ta chưa bao giờ nhận được lá thư nào của ngươi! Bởi vì những lá thư c-hết tiệt của ngươi đều trở thành lưỡi d.a.o sắc bén để bà ta uy h---iếp ta và mẫu thân ta!"

Ta nhìn hắn tức giận: “Bởi vì người vốn phải vào cung là đích nữ (con vợ cả) của Thẩm phủ đã cùng người khác tư thông bị cha ta phát hiện, nếu thất trinh mà nhập cung sẽ bị ban tội c-hết! Bởi vì Đại phu nhân Thẩm phủ ta dùng tính mạng của mẫu thân ta buộc ta nói mình là xử nữ, cam nguyện thay thế đích tỷ vào cung làm phi! Bởi vì cha ta cảm thấy chỉ có trưởng tử, đích nữ mới nên được xem là con người mà đối đãi, bởi vì bọn họ vốn là để cho ta vào cung chịu c-hết! Bởi vì ta chưa gả đã mang thai, ở lại Thẩm phủ cũng chỉ có một con đường c-hết!!”

Ta tức giận nên giọng càng lúc càng lớn, Tiêu Nam hoảng hốt đến che miệng ta: “Nàng nhỏ giọng một chút?!".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-cung/10.html.]

Ta hung hăng dùng sức cắn vào tay hắn, Tiêu Nam kêu lên một tiếng rồi không nhúc nhích nữa, ta cắn hắn một hồi rồi nhếch đuôi mắt nhìn hắn, hắn buồn bực: "Giận rồi sao? Trút được giận rồi thì đừng la hét nữa, ta còn phải giữ cái mạng này để đưa nhi tử của ta về bộ tộc Đông Hồ."

Ta phẫn nộ: “Dựa vào cái gì mà nói Tề Hạo là nhi tử của ngươi? Hắn là nhi tử của Tề Phong!"

"Hừ, lão tử ngay cả nhi tử của mình cũng không nhận ra thì làm sao có thể cứu các người đi ra ngoài?" Tiêu Nam không đấu khí với ta nữa, chỉ trầm giọng: “Tháng này, nàng chỉ cần giữ mình là được, Hạo nhi giao cho ta."

"Không được!". Ta bình phục tâm tình nhìn Tiêu Nam: “Đông Hồ Vương dù có uy phong cỡ nào cũng là ở Mông Ngột, nơi này là Hoàng cung Đại Phong. Ngươi không hiểu Tề Phong, nếu hắn đã nghi ngờ, nhất định sẽ bố trí vô số tai mắt bên cạnh Hạo nhi, ngươi không thể xuất hiện bên cạnh Hạo nhi, Tề Phong sẽ không g-iết Hạo nhi cho đến khi hắn xác nhận Hạo nhi không phải là con hắn, nhưng là ngươi thì hắn sẽ không cần băn khoăn."

"Nếu ta không ở bên cạnh làm sao có thể ngăn cản người khác hại Hạo nhi?!"

“Ngươi không ngăn cản được còn hơn xuất đầu lộ diện,” ta tức giận nói: “Hiện tại người muốn hại Hạo nhi chỉ là Thái tử và Mộng phi, nếu ngươi xuất hiện, thì người muốn mạng Hạo nhi chính là Tề Phong."

 

6

Đêm đó ta cùng Tiêu Nam không vui mà tan, ta đã đề cập ngắn gọn đến kế hoạch thí quân mà ta đã sắp xếp, hai chữ "Sắc dụ" vừa ra khỏi miệng ta Tiêu Nam liền nổi giận, căn bản là không cho ta cơ hội nói rõ ai sắc dụ, sắc dụ như thế nào, ta vốn đã tức giận với hắn, dứt khoát để hắn vây quanh ta và đập tường.

Mê tình dược mà Tế Nhụy dày công tìm được vốn định dùng cho Mộng phi, vì vậy để quyến rũ Tề Phong, đương nhiên Hoàng hậu nên ra tay trước, nhưng chuyện tình cảm của Tề Phong rất trụy lạc, hắn từng nhắc đến "nhất long song phượng" một nhiều lần nhưng ta đều kìm nén, thấy ghê tởm và giả vờ ngại ngùng, lảng tránh.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

 

Loading...