Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thâm Cung Cố Sự - Ngoại truyện

Cập nhật lúc: 2024-09-04 10:55:57
Lượt xem: 268

Trong một ngôi chùa trang nghiêm và yên tĩnh, một người phụ nhân trung niên đang thành kính quỳ trên bồ đoàn gõ mõ.  

Dù đã mặc áo nâu và đi giày rơm, dù tóc mai đã bạc, nhưng vẫn không che giấu được nét đẹp thanh tao thoát tục của bà.  

Một ni cô già mới đến nhìn mà ngẩn ngơ, mãi sau mới phản ứng lại được, lắp bắp nói: "Lãm Nguyệt sư muội, vị thí chủ đó lại đến rồi, hiện đang chờ ở ngoài cửa."  

Phương Lãm Nguyệt không hề động đậy, tiếng mõ trong tay bà vẫn vang lên đều đặn.  

Phải đến khi bà tụng xong bài kinh, mới chậm rãi mở mắt, thở dài một hơi: "Ta sẽ ra ngay."  

Đi dọc theo con đường nhỏ yên tĩnh, Phương Lãm Nguyệt hướng về phía cổng chùa, từ phía sau bức tường viện, mơ hồ nghe thấy tiếng chửi bới vọng lại, bà nhíu mày, trên mặt lộ vẻ đau khổ.  

Đến trước cổng, thấy bóng dáng cao lớn đứng đó, dù tâm đã sớm tĩnh lặng như mặt nước không gợn sóng, bà vẫn không kìm được mà thở dài.  

"Vương gia không cần ngày nào cũng đến đây, bần ni đã là người ngoài thế tục, không muốn dính líu đến hồng trần nữa."  

Người kia chính là Vương gia, ông đặt giỏ trúc trong tay xuống, giọng nói khàn khàn: "Ta mang ít giấy bút đến cho cư sĩ, những lúc rảnh rỗi có thể lấy ra dùng cho khuây khỏa."  

Mắt Phương Lãm Nguyệt cay xè: "Vương gia giờ đã là trụ cột triều đình, đừng để liên lụy đến người tội nghiệp như ta nữa."  

Vương gia đột nhiên giận dữ, "Ai lại đến trước mặt nàng nói những lời như vậy? Ngay cả Thái hoàng thái hậu cũng đã nói, tội lỗi của cha không liên quan gì đến nàng, sao nàng phải tự khổ sở như vậy?"  

Phương Lãm Nguyệt cúi đầu không nói.  

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Vương gia dần thu lại vẻ giận dữ, dịu dàng nói: "Nàng ở đây có thiếu thốn gì không?"  

Phương Lãm Nguyệt đang định trả lời thì bỗng nghe thấy tiếng cười nói ở phía xa, bà ngước mắt nhìn, thấy một nhóm thiếu nữ đang đi qua cách chùa không xa.  

Các thiếu nữ bước đi nhẹ nhàng, nói chuyện phóng khoáng, khiến Phương Lãm Nguyệt ngẩn ngơ, "Tại sao họ lại như vậy?"  

Sao họ lại tự do tự tại như thế?  

Vương gia chỉ liếc nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt, "Họ là người từ nơi khác đến, đang vào kinh ứng thí."  

Phương Lãm Nguyệt kinh ngạc thốt lên: "Nhưng họ là nữ nhân mà?"  

Vương gia nghe vậy lòng chua xót, nghĩ đến người phụ nữ trước mắt đã ở trong chùa này gần hai mươi năm, không biết gì về thế giới bên ngoài, lòng ông càng thêm thương xót.  

"Khoảng mười năm trước, Thái hậu đã hạ lệnh rằng chỉ cần có tài, không phân biệt xuất thân, tuổi tác, tất nhiên cũng không phân biệt nam nữ."  

"Kể từ đó, đã có tiền lệ cho nữ giới tham gia ứng thí."  

"Huống chi năm nay còn khác với những năm trước, những kẻ biết tin đã sớm vào kinh thành để chờ đợi cơ hội."  

Phương Lãm Nguyệt không hiểu hỏi: "Năm nay có gì khác?"  

Vương gia chần chừ một lát, nhưng thấy chuyện này cũng không phải bí mật, liền nói thẳng: "Theo ta biết, vào ngày lành tháng tới, Hoàng đế sẽ nhường ngôi cho Trưởng công chúa."  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-cung-co-su/ngoai-truyen.html.]

"Chuyện gì vậy?" Tiếng kêu kinh ngạc cùng lúc vang lên hai lần.  

Vương gia nhìn kỹ lại, hóa ra là Thái thượng hoàng.  

Ông ta đã lén lút núp ở góc tường, chờ đợi đôi gian phu dâm phụ này hành động lộ liễu để bắt quả tang, nhưng lúc này ông không thể nhịn được nữa.  

Ông xông đến trước mặt Vương gia, túm lấy cổ áo, tức giận đến mức gần như phát điên,  

"Ngươi vừa nói gì? Con ta năm nay đang độ tuổi sung mãn, sao có thể nhường ngôi? Huống chi là nhường ngôi cho một nữ nhân?"  

Vương gia không thèm để ý đến ông ta, tránh sang một bên, trực tiếp hất ông ta xuống đất.  

Vương gia ghét bỏ nhìn ông ta, "Hoàng đế nhường ngôi, chẳng phải đã do Thái thượng hoàng khai sáng sao?"  

"Hoàng đế hiện tại cùng người chung huyết thống, tự thấy mình không đủ đức hạnh để trị vì, tự nguyện nhường ngôi cho Trưởng công chúa, tại sao lại không được?"  

Thái thượng hoàng nghe xong lửa giận bùng lên, chỉ vào Phương Lãm Nguyệt mà mắng: "Đều là tại tiện nhân này."  

"Con ta từ nhỏ đã được các nho sĩ dạy dỗ, lập chí phấn đấu để chấn hưng đất nước, làm rạng danh thiên hạ, sao lại chịu nhường ngôi?"  

"Đều tại tiện nhân này, nàng ta cùng…" Tiên đế mắt liếc nhanh về phía Vương gia, không dám nói tiếp.  

Vương gia nhếch miệng cười nhạt, không tiếp lời.  

Phương Lãm Nguyệt thấy tình hình này không khỏi lòng đau như cắt.  

Bà thở dài, tiến lên khuyên nhủ: "Hoàng thượng đã hạ chỉ, mong Thái thượng hoàng suy nghĩ kỹ lại."  

Thái thượng hoàng nhìn thấy Phương Lãm Nguyệt, cơn giận lại bốc lên, "Tiện nhân này, lỗi do ngươi dám đi dụ dỗ ta."  

Phương Lãm Nguyệt không tránh né, bị mắng chửi không nói, chỉ thở dài, "Thái thượng hoàng, ngài còn không rõ sao? Nếu ta muốn quyến rũ ngài, ta đã ở lại cung rồi."  

Vương gia ở bên cạnh cười lạnh: "Bây giờ mới sáng mắt ra sao?"  

Thái thượng hoàng nghe vậy sắc mặt tái nhợt, ngã ngồi trên mặt đất.  

Phương Lãm Nguyệt cúi đầu nhìn ông ta, một cảm giác buồn bã lướt qua trong lòng.  

Năm đó bà vào cung vì bị bức ép, khi ấy đã từng mong được gặp lại ông ta, hy vọng ông ta đưa mình về quê, cho bà một mái nhà ấm áp, nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng.  

Ông ta giờ chỉ còn là một ông già hoang tưởng, không chịu đối mặt với hiện thực.  

Bà không nhịn được nữa, không nhìn ông ta nữa, quay người đi thẳng.  

"Chớ thấy hồng trần vui vẻ mà chấp niệm, sớm buông tay mới là lựa chọn tốt nhất."  

Phương Lãm Nguyệt đi xa dần, tiếng nói của bà dần dần tan biến trong không trung.

 

Loading...