Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thái Tử Phi Là Một Con Khỉ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-10-11 15:14:46
Lượt xem: 6

 

Các quốc gia Tây Vực mỗi năm đều phải tiến cống ba mỹ nhân thú cho hoàng tử Đại Hạ làm phi tần.

 

Nhưng năm nay dù có lật tung từng kẽ đá, cũng chỉ tìm được hai người.

 

Gần đến hạn, ta đang ngồi trên cây ăn chuối thì bị người ta dùng dây thừng bắt đi, tắm rửa sạch sẽ rồi nhốt vào xe.

 

Chẳng lẽ các ngươi gấp đến mức không tha cho cả khỉ sao?

 

1

 

Sự tình là như này, Tây Vực có một khu rừng nổi tiếng với thú hoang dã.

 

Thú nhân nơi này nhan sắc xuất phàm, Đại Hạ vô cùng yêu thích, bèn ban xuống thánh chỉ: "Mỗi năm đúng hạn tiến cống ba thú nhân, nhận được ban thưởng vàng bạc, không được sẽ ban thưởng bạch lăng."

 

Rừng thì vô cùng rộng lớn , tài nguyên phong phú, lo chuyện này quả không tốn chút sức nào.

 

Nhưng những năm gần đây do bị ảnh hưởng của hiện tượng El Niño, số lượng thú nhân cũng giảm sút nhanh chóng.

 

Đến lượt lần này, khi hạn chót chỉ còn ba ngày, cũng chỉ tìm được hai thú nhân.

 

Cuối cùng,vì để giữ mạng, người Tây Vực nhìn về phía ta đang ngồi trên ngọn cây, ăn chuối.

 

"Các ngươi xem ta có giống người không?"

 

Để tìm thú nhân, mọi người đã đóng quân trong khu rừng rậm rạp này cả nửa năm, sớm đã đầy một bụng lửa giận.

 

Hai tên lính nhỏ mắt lờ đờ, lật trắng mắt: " Thôi cũng được, tùy thôi."

 

"Miễn là có thể hoàn thành nhiệm vụ, ta thậm chí sẵn sàng đưa bà của mình đi."

 

"Diệt vong đi, ta thực sự mệt rồi."

 

Thế là một cái thòng lọng bay tới, ta cảm thấy cổ của mình lạnh buốt.

 

Cuộc đời truyền kỳ của Đại Thánh Vương đã kết thúc tại đây.

 

Từ đó, cửa cung mà ta vừa bước vào, nơi đó sâu tựa như biển.

 

2

 

Bên ngoài đài đình, bên cạnh cổ đạo, tiễn khỉ ngàn dặm, cuối cùng cũng phải biệt ly.

 

Đoàn xe hùng hậu dừng lại bên ngoài thành Trường An, hoàng tử Tây Vực đi theo đoàn xe nhét một túi lớn bạc vào tay hoạn quan quản sự tiếp nhận thú nhân vào cung, rồi đi không ngoảnh đầu lại lấy một lần.

 

Dù sao thì ngay sau đó, cơn thịnh nộ của thiên tử có thể khiến hàng triệu cái xác nằm xuống, m.á.u chảy xa ngàn dặm.

 

Thế giới rộng lớn như vậy, ta lại muốn c.h.ế.t gần nhà hơn một chút.

 

Sau khi chỉ huy người tiếp quản đoàn xe, hoạn quan quản sự lắc lắc túi tiền trong tay, cảm thấy có gì đó không đúng: "Lũ keo kiệt này sao lần này lại hào phóng thế?"

 

Nhìn kỹ lại, trên túi tiền còn có chữ: "Tiền tang lễ".

 

Hoạn quan: ?

 

“Ý gì đây?”

 

Nhưng rất nhanh ông ta đã hiểu.

 

3

 

Hoạn quan quản sự đến trước ba chiếc xe ngựa dát vàng thêu gấm, lần lượt kéo màn che lên kiểm tra.

 

"Nguyệt Hồ Tây Vực, da băng ngọc cốt, quả thật không hổ danh!"

 

"Xích Xà sa mạc, cốt cách quyến rũ, chắc chắn điện hạ sẽ thích."

 

Tiếng bước chân dần dần đến gần, ông ta đưa tay lên màn che.

 

Khi kéo lên, mọi người có mặt đều không thể thốt lên được lời nào

 

Lông toàn thân ta dựng đứng, nhe răng, nhìn chằm chằm ông ta.

 

Khung cảnh rơi vào sự im lặng c.h.ế.t chóc.

 

Nhưng rất nhanh, sự uy nghiêm và mạnh mẽ của ta đã làm ông ta kinh hãi.

 

Chỉ thấy ông ta quay mặt về hướng hoàng tử Tây Vực bỏ đi, từ từ ngã xuống, miệng sùi bọt mép: "Đồ Tây Vực c.h.ế.t tiệt, lão tử ta sẽ liều mạng với các ngươi!"

 

Trời đất ơi, thánh thượng hiện tại tính tình tàn bạo. Gửi thứ như này vào cung, có khác gì gửi mạng không?

 

Chả trách hắn còn thêm cả tiền tang lễ.

 

4

 

Mỗi năm vào ngày thú nhân nhập kinh, hoàng đế đều tổ chức cung yến ở Phù Dung Viên. Lần này cũng không ngoại lệ.

 

Trong cung điện phía sau, Nguyệt Hồ và Xích Xà đã được các thị nữ giúp trang điểm kỹ càng.

 

Một người thanh lãnh thánh khiết, một người mê hoặc gợi tình, khí chất tuy khác nhau nhưng đều là tuyệt sắc giai nhân không thể phủ nhận.

 

Chỉ có ta bị trói năm hoa, bị kéo qua kéo lại, thân đầy ngọc bích minh châu nhưng vẫn xấu đến mức khiến người ta muốn bật khóc.

 

Thậm chí còn có vài lần ta thoát ra ngoài, tặng mỗi người có mặt một cú đánh mạnh.

 

Không còn cách nào khác, các nàng ấy quyến rũ, còn ta thì khác. Ta là người hoang dã.

 

Một tiểu cung nữ che mặt, nước mắt lưng tròng: "Đây là mỹ nhân thú truyền thuyết sao?"

 

“Sao ta thấy nàng ấy chẳng giống người chút nào vậy."

 

"Chân còn không đẹp bằng lòng bàn chân của ngài."

 

Hoạn quan quản sự cũng che mặt, nhỏ giọng quát: "Nói nhỏ thôi, có gì đáng để tự hào sao?"

 

Chưa kịp để họ lẩm bẩm thêm vài câu, kiệu rước đến đón người đã tới.

 

Các thị vệ cẩn thận cài dây an toàn cho ta, để ta không gây rối.

 

Bởi vì ngồi trên đó đung đưa qua lại, có cảm giác giống như đang đu trên cành cây.

 

Ta nhớ nhà rồi.

 

5

 

Thái tử Đại Hạ trong mộng cũng không ngờ rằng, điều mà ngài sắp phải đối mặt là gì.

 

Tục ngữ có câu, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

 

Vậy nên khi hai người anh đang tranh giành thú nhân mỹ lệ đến mức mặt đỏ tía tai, ngài chỉ ngồi yên tại chỗ, lặng lẽ nhấp từng ngụm rượu.

 

Vì tục ngữ vốn có câu, kẻ ra sau mới là kẻ tốt nhất.

 

Ngài tin vào trực giác của mình.

 

Quả nhiên, chiếc kiệu thứ ba từ từ tiến đến, khi đi ngang qua ngài, một mùi hương lạ lùng xộc tới.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-phi-la-mot-con-khi/chuong-1.html.]

Thật là một mỹ nhân chưa thấy người đã ngửi thấy hương!

Các quốc gia Tây Vực mỗi năm đều phải tiến cống ba mỹ nhân thú cho hoàng tử Đại Hạ làm phi tần.

 

Nhưng năm nay dù có lật tung từng kẽ đá, cũng chỉ tìm được hai người.

 

Gần đến hạn, ta đang ngồi trên cây ăn chuối thì bị người ta dùng dây thừng bắt đi, tắm rửa sạch sẽ rồi nhốt vào xe.

 

Chẳng lẽ các ngươi gấp đến mức không tha cho cả khỉ sao?

 

1

 

Sự tình là như này, Tây Vực có một khu rừng nổi tiếng với thú hoang dã.

 

Thú nhân nơi này nhan sắc xuất phàm, Đại Hạ vô cùng yêu thích, bèn ban xuống thánh chỉ: "Mỗi năm đúng hạn tiến cống ba thú nhân, nhận được ban thưởng vàng bạc, không được sẽ ban thưởng bạch lăng."

 

Rừng thì vô cùng rộng lớn , tài nguyên phong phú, lo chuyện này quả không tốn chút sức nào.

 

Nhưng những năm gần đây do bị ảnh hưởng của hiện tượng El Niño, số lượng thú nhân cũng giảm sút nhanh chóng.

 

Đến lượt lần này, khi hạn chót chỉ còn ba ngày, cũng chỉ tìm được hai thú nhân.

 

Cuối cùng,vì để giữ mạng, người Tây Vực nhìn về phía ta đang ngồi trên ngọn cây, ăn chuối.

 

"Các ngươi xem ta có giống người không?"

 

Để tìm thú nhân, mọi người đã đóng quân trong khu rừng rậm rạp này cả nửa năm, sớm đã đầy một bụng lửa giận.

 

Hai tên lính nhỏ mắt lờ đờ, lật trắng mắt: " Thôi cũng được, tùy thôi."

 

"Miễn là có thể hoàn thành nhiệm vụ, ta thậm chí sẵn sàng đưa bà của mình đi."

 

"Diệt vong đi, ta thực sự mệt rồi."

 

Thế là một cái thòng lọng bay tới, ta cảm thấy cổ của mình lạnh buốt.

 

Cuộc đời truyền kỳ của Đại Thánh Vương đã kết thúc tại đây.

 

Từ đó, cửa cung mà ta vừa bước vào, nơi đó sâu tựa như biển.

 

2

 

Bên ngoài đài đình, bên cạnh cổ đạo, tiễn khỉ ngàn dặm, cuối cùng cũng phải biệt ly.

 

Đoàn xe hùng hậu dừng lại bên ngoài thành Trường An, hoàng tử Tây Vực đi theo đoàn xe nhét một túi lớn bạc vào tay hoạn quan quản sự tiếp nhận thú nhân vào cung, rồi đi không ngoảnh đầu lại lấy một lần.

 

Dù sao thì ngay sau đó, cơn thịnh nộ của thiên tử có thể khiến hàng triệu cái xác nằm xuống, m.á.u chảy xa ngàn dặm.

 

Thế giới rộng lớn như vậy, ta lại muốn c.h.ế.t gần nhà hơn một chút.

 

Sau khi chỉ huy người tiếp quản đoàn xe, hoạn quan quản sự lắc lắc túi tiền trong tay, cảm thấy có gì đó không đúng: "Lũ keo kiệt này sao lần này lại hào phóng thế?"

 

Nhìn kỹ lại, trên túi tiền còn có chữ: "Tiền tang lễ".

 

Hoạn quan: ?

 

“Ý gì đây?”

 

Nhưng rất nhanh ông ta đã hiểu.

 

3

 

Hoạn quan quản sự đến trước ba chiếc xe ngựa dát vàng thêu gấm, lần lượt kéo màn che lên kiểm tra.

 

"Nguyệt Hồ Tây Vực, da băng ngọc cốt, quả thật không hổ danh!"

 

"Xích Xà sa mạc, cốt cách quyến rũ, chắc chắn điện hạ sẽ thích."

 

Tiếng bước chân dần dần đến gần, ông ta đưa tay lên màn che.

 

Khi kéo lên, mọi người có mặt đều không thể thốt lên được lời nào

 

Lông toàn thân ta dựng đứng, nhe răng, nhìn chằm chằm ông ta.

 

Khung cảnh rơi vào sự im lặng c.h.ế.t chóc.

 

Nhưng rất nhanh, sự uy nghiêm và mạnh mẽ của ta đã làm ông ta kinh hãi.

 

Chỉ thấy ông ta quay mặt về hướng hoàng tử Tây Vực bỏ đi, từ từ ngã xuống, miệng sùi bọt mép: "Đồ Tây Vực c.h.ế.t tiệt, lão tử ta sẽ liều mạng với các ngươi!"

 

Trời đất ơi, thánh thượng hiện tại tính tình tàn bạo. Gửi thứ như này vào cung, có khác gì gửi mạng không?

 

Chả trách hắn còn thêm cả tiền tang lễ.

 

4

 

Mỗi năm vào ngày thú nhân nhập kinh, hoàng đế đều tổ chức cung yến ở Phù Dung Viên. Lần này cũng không ngoại lệ.

 

Trong cung điện phía sau, Nguyệt Hồ và Xích Xà đã được các thị nữ giúp trang điểm kỹ càng.

 

Một người thanh lãnh thánh khiết, một người mê hoặc gợi tình, khí chất tuy khác nhau nhưng đều là tuyệt sắc giai nhân không thể phủ nhận.

 

Chỉ có ta bị trói năm hoa, bị kéo qua kéo lại, thân đầy ngọc bích minh châu nhưng vẫn xấu đến mức khiến người ta muốn bật khóc.

 

Thậm chí còn có vài lần ta thoát ra ngoài, tặng mỗi người có mặt một cú đánh mạnh.

 

Không còn cách nào khác, các nàng ấy quyến rũ, còn ta thì khác. Ta là người hoang dã.

 

Một tiểu cung nữ che mặt, nước mắt lưng tròng: "Đây là mỹ nhân thú truyền thuyết sao?"

 

“Sao ta thấy nàng ấy chẳng giống người chút nào vậy."

 

"Chân còn không đẹp bằng lòng bàn chân của ngài."

 

Hoạn quan quản sự cũng che mặt, nhỏ giọng quát: "Nói nhỏ thôi, có gì đáng để tự hào sao?"

 

Chưa kịp để họ lẩm bẩm thêm vài câu, kiệu rước đến đón người đã tới.

 

Các thị vệ cẩn thận cài dây an toàn cho ta, để ta không gây rối.

 

Bởi vì ngồi trên đó đung đưa qua lại, có cảm giác giống như đang đu trên cành cây.

 

Ta nhớ nhà rồi.

 

5

 

Thái tử Đại Hạ trong mộng cũng không ngờ rằng, điều mà ngài sắp phải đối mặt là gì.

 

Tục ngữ có câu, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

 

Vậy nên khi hai người anh đang tranh giành thú nhân mỹ lệ đến mức mặt đỏ tía tai, ngài chỉ ngồi yên tại chỗ, lặng lẽ nhấp từng ngụm rượu.

 

Vì tục ngữ vốn có câu, kẻ ra sau mới là kẻ tốt nhất.

 

Ngài tin vào trực giác của mình.

 

Quả nhiên, chiếc kiệu thứ ba từ từ tiến đến, khi đi ngang qua ngài, một mùi hương lạ lùng xộc tới.

 

Thật là một mỹ nhân chưa thấy người đã ngửi thấy hương!

Loading...