Thái tử phi đột ngột qua đời - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:22:57
Lượt xem: 110

16

Lục Tử Trần thích ăn cay, thích uống rượu, còn thích lôi kéo ta đi ăn uống với hắn. Chuyện này nhìn thế nào cũng không hợp lẽ thường.

Bởi vì lúc hắn ăn cay, trên mặt đỏ bừng, liên tục hít hà, uống nước lạnh, miệng hắn nói là hưởng thụ nhưng trên mặt một chút thần sắc hưởng thụ cũng không có.

Cũng bởi vì hắn mới kiên trì hai ngày, trên mũi liền nổi lên một vảy sưng đỏ, rõ ràng là không hợp.

Càng bởi vì Tể tướng phu nhân nói: "Con giày vò mình như thế nào, Phượng Phi Phi cũng không sống lại được, tội gì phải bận tâm? Còn lôi kéo muội muội con đi ăn cùng!"

"Khẩu vị của muội muội con, con không phải không biết, thật là một người không biết tự chủ, hiện tại mỗi ngày con đều bồi muội muội mình ăn thực phẩm không lành mạnh!"

Lục Tử Trần liếc mắt nhìn ta một cái.

Ta sợ Lục Tử Thần sẽ khuất phục trước sự uy nghiêm của Tể tướng phu nhân, về sau sẽ không có rượu cũng thức ăn ngon, vội vàng nói: "Tâm tình ca không tốt, con cùng ca ăn chút đồ cay cũng là chuyện nên làm."

Tể tướng phu nhân cười vừa nhẹ nhõm vừa dung túng:

"Hai người các con sáng sớm huynh muội cung kính là tốt rồi, cũng không đến mức đối với chuyện qua đời của Phượng Phi Phi này, trong nhà gà bay chó sủa."

Lục Tử Trần mỉm cười dịu dàng.

Ta nghĩ: Lục Tử Trần và Lục Trà Trà, không phải là anh em nổi tiếng đồng tâm sao? Nó có phải là giả không?

Ngày hôm sau.

Trời còn chưa sáng, ta đang ở trong phòng lén lút rèn luyện thân thể yếu đuối mỏng manh của Lục Trà Trà, Lục Tử Trần phái người tới mời ta.

Nói là đêm qua ăn quá no, còn muốn mời ta nhảy cóc, giơ chân, cúi người, thậm chí mời cao thủ võ lâm... Mục đích là để cùng chúng ta tiêu hóa thức ăn!

Tiêu hóa?

Mọi người ăn vào đêm hôm trước và tập thể dục để tiêu hóa thức ăn vào sáng hôm sau chưa?

Tuy nhiên, nó không thành vấn đề. Điều quan trọng là ta có thể quang minh chính đại rèn luyện thân thể.

Tuy nhiên,

Ngày hôm nay, rất nhiều chuyện đã xảy ra.

17

Đầu tiên là Lục Tử Trần luyện khinh công sai cách, nhào về phía ta. Ta tuy rằng đang cuối xuống, nhưng một chút cũng không chậm trễ liền đứng dậy, xoay người một vòng, bay lên bằng một chân và đá mạnh vào eo hắn.

"Bụp!". Lục Tử Trần giống như một con diều bị đứt dây, đáp xuống cái "cạch" và mắc kẹt trên cành cây lớn.

Đồng tử của ta đột nhiên nhảy dựng lên. Cảnh tượng này rất giống với lúc ta đá Lục Trà Trà năm đó!

Cùng một điểm tập trung, cùng một cành cây treo ngược.

Sự khác biệt là Lục Trà Trà mỏng manh và yếu ớt trợn mắt và ngất đi ngay tại chỗ, trong khi Lục Tử Trần, người rõ ràng là đau đớn lại mỉm cười với ta và giơ ngón tay cái lên.

"Ta không sao, muội rất có thiên phú! Ngày đầu tiên luyện võ đã lợi hại như vậy, là ca ca của muội vô dụng."

Ta ra lệnh cho hạ nhân dựng thang, cố gắng tìm cách kéo hắn ra khỏi cành cây mà không làm vết thương của hắn nặng thêm.

Lúc này tiếng hô "Thái tử đến…….." truyền đến, đương triều đệ nhất mỹ nam như gió lốc lao vào.

Hốc mắt của hắn vẫn đen như gấu trúc do bị huynh đệ tốt của mình đánh, nhưng hắn không nhìn thấy huynh đệ tốt của mình, chỉ thấy ta!

Chúng ta đang ở đây!

Nhìn đắm đuối như vậy, là định thổ lộ, hay là hôn một cái?

Ta nghĩ quá nhiều rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-phi-dot-ngot-qua-doi/phan-7.html.]

Khi hắn cách ta mười bước, năm ngón tay hình móng vuốt, tóm lấy cổ ta. Ta chưa bao giờ biết rằng Thái tử thực sự biết võ công. Động tác của hắn cực nhanh nhẹn, khinh công tốt, móng vuốt lợi, nếu ta còn ở trong trong bộ dạng của phương Phượng Phi Phi đã rèn luyện quanh năm, một chiêu này còn có thể tránh được.

Nhưng giờ khắc này, ta là Lục Trà Trà!

Cái gọi là "mất một chút sai lầm lấy ngàn dặm", né tránh của ta chỉ chậm hơn Thái tử 0,01 giây, hắn đã gắt gao bóp chặt cổ ta, hai chân nhanh chóng di chuyện, đem ta vững vàng đặt trên tường.

Đau cổ.

Càng đau hơn chính là không thở được, những cơn chóng mặt do thiếu oxy liên tiếp ập đến.

Ánh mắt của hắn vẫn đỏ như cũ, cánh tay giơ lên từng chút một, mũi chân ta thẳng đứng rồi lại lơ lửng. "Xuân Nương là do ngươi sắp xếp?"

Hắn nghiến răng nghiến lợi, không hẳn là một câu hỏi mà là một lời khẳng định: "Độc cũng là ngươi sắp xếp!"

Hai mắt hắn càng đỏ lên, hận không thể ăn tươi nuốt sống ta, gào thét: "Tại sao? Aaaaaa?!".

Tại sao? Đây phải là trò đùa lố bịch nhất mà ta từng nghe.

Ta mở mắt, nhìn Thái tử từ trên cao, cười thương hại: Nam nhân tội nghiệp!

"Ngươi cười cái gì?" Thái tử khó hiểu.

Ta nhắm hờ đôi mắt và gần như không một lời.

"Ta cười nhạo ngươi thật lố bịch..."

Ta đem những lời hắn đã từng nói, từng câu từng chữ lặp đi lặp lại cho hắn nghe

"Lục Trà Trà mới là thê tử duy nhất...".

"Mười Phượng Phi Phi cũng không bằng một ngón tay Lục Trà Trà...".

"Ngay cả khi Lục Trà Trà muốn những ngôi sao trên bầu trời, ngươi sẽ hái chúng cho nàng ta ... Ngươi là cái gì?"

Nghe ta nói, vẻ mặt Thái tử đang biến đổi, ánh mắt buồn bã, hai tay dần dần yếu đi, hắn ném ta trên mặt đất.

Đột nhiên hít vào không khí trong phổi khiến ta ho dữ dội.

Một tay ta chống lên tường, chậm rãi đứng lên, nhìn hắn, cười, châm chọc: "Ôi, điện hạ, Phượng Phi Phi c//hết rồi, ngươi hẳn là vui vẻ mới đúng..."

"Như thế nào, hiện tại người đã c//hết, ngươi muốn tỏ vẻ thâm tình sâu sắc, muốn giải thích với Hoàng Thượng, Hoàng hậu và Tướng quân nên chạy tới trút giận lên ta!"

Ta còn chưa dứt lời, Thái tử lại bị ta chọc giận, bàn tay chứa đầy nội lực đột nhiên hướng Thiên Linh Cái của ta bổ tới.

Ta sẽ ngồi yên sao?

Lục Trà Trà tuy rằng chân tay gầy yếu, nhưng linh hồn là ta mang tới, nội lực không nhiều nhưng dũng khí không ít.

Ta với lấy hắn

"Bùm!"

Thái tử dùng tội lực đánh vào da thịt ta, bỗng có âm thanh đổ xuống từ trên cao.

Là Lục Tử Thần!

Hắn từ trên cây xuống lúc nào? Hắn nhảy lên người ta và đỡ trọn đòn của Thái tử dành cho cho ta.

Một ngụm m//áu tươi phun ra.

"Lục Tử Thần!"

"Tử Thần!"

Ta khiếp sợ, Thái tử so với ta còn khiếp sợ hơn.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...