Thái Tử Gia Đều Là Của Tôi - Chương 10-12

Cập nhật lúc: 2024-07-07 02:37:46
Lượt xem: 530

10

 

Tôi quyết định, phải chăm sóc thật tốt cho Giang thiếu gia - người đã bị thương vì tình yêu.

Nhưng không ngờ, khi anh ta tỉnh dậy, nhìn thấy tôi đang gục đầu bên giường bệnh, anh ta lại như gặp phải ma.

"Sao cô còn ở đây?"

Tôi cảm động nói: "Tất nhiên là để chăm sóc cho anh rồi."

"Từ sau khi anh cứu tôi tối qua, tôi đã quyết định, sau này tôi sẽ là người của anh."

Cơ thể Giang Tư Lễ run lên bần bật, tôi đoán anh ta nhất định là rất vui mừng. Bởi vì đôi mắt đào hoa lúc nào cũng như nhìn thấu lòng người kia đang mở to, cứ nhìn chằm chằm vào tôi.

Nhìn tôi.

Sau đó...

"Y tá, y tá ơi, sao anh ấy vừa mới tỉnh lại đã ngất xỉu nữa rồi?"

...

Lần này tỉnh lại, Giang Tư Lễ sắc mặt trắng bệch. Toát lên khí chất yếu đuối của một mỹ nam ốm yếu, khiến người khác muốn che chở.

Tôi không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.

Nhưng anh ta vừa mở miệng, hình tượng mỹ nam ốm yếu liền tan vỡ.

"Tô tiểu thư phải không? Tôi đã xem qua thông tin của cô rồi."

"Tôi có thể hiểu được tâm trạng muốn trèo cao của cô, dù sao thì cô cũng là người tay trắng, chỉ có cách bám víu vào những người giàu có như chúng tôi thì sau này mới có thể sống một cuộc sống sung sướng. Nhưng đây là thế giới thực, không có nhiều câu chuyện cổ tích về Lọ Lem và hoàng tử như vậy đâu."

Nói xong, trong mắt anh ta hiện lên vẻ lạnh lùng và mỉa mai.

"Nhà họ Giang chúng tôi, bao gồm cả bản thân tôi, sẽ không bao giờ chấp nhận người ngoại tỉnh, cô đừng phí công vô ích nữa!"

Người ngoại tỉnh thì sao chứ?

Để tôi cho anh thấy sự lợi hại của Tô Mộng Tuyết này!

Hừ, tôi chính là nữ chính được chọn!

 

11

 

Khi tôi và mẹ của Giang Tư Lễ cùng xuất hiện trước giường bệnh của anh ta, Giang Tư Lễ đã sững sờ. Đặc biệt là khi anh ta nhìn thấy mẹ mình cư xử dịu dàng với tôi như vậy, còn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi không rời.

"Mẹ, cô ta là người ngoại tỉnh không có hộ khẩu ở đây đấy!"

Anh ta không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

Mẹ Giang trừng mắt nhìn con trai mình: "Người ngoại tỉnh thì sao chứ?"

"Bây giờ là thời đại nào rồi mà con còn phân biệt vùng miền như vậy! Mẹ nói cho con biết, Tiểu Tô là cô gái tốt, nếu con dám bắt nạt Tiểu Tô, về nhà xem mẹ xử lý con thế nào!"

Giang Tư Lễ vẻ mặt ngơ ngác.

Không hiểu sao chỉ mới nằm viện có mấy ngày mà mẹ ruột của mình đã thay đổi 180 độ như vậy sau một hồi trò chuyện vui vẻ.

"Mẹ Giang, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Tư Lễ."

"Vất vả cho con rồi, Tiểu Tô."

Mẹ Giang hài lòng và an tâm rời đi.

Sau khi bà rời đi, Giang Tư Lễ lạnh lùng hỏi tôi: "Mẹ tôi trước giờ rất khó tính, rốt cuộc cô đã cho mẹ tôi uống bùa mê thuốc lú gì rồi?"

Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, được đăng tải duy nhất trên web MonkeyD, vui lòng không reup!!!!!!!!

"Nói bậy bạ gì vậy?”

Tôi nâng má, vui vẻ nói: "Rõ ràng là mẹ Giang đã bị sự quyến rũ của tôi chinh phục rồi."

Hì hì, tôi đoán là không cần phải nói cho anh ta biết, chỉ vì mấy ngày trước tôi đã giúp mẹ Giang trút giận lên đầu bà vợ của đối thủ một phen, nên bây giờ mức độ yêu thích của bà dành cho tôi đã gần full rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-gia-deu-la-cua-toi/chuong-10-12.html.]

Giang Tư Lễ không nói gì, chỉ lộ ra vẻ mặt "cô cứ việc khoác lác đi".

Tôi mặc kệ anh ta.

Chuyện này chỉ là mới bắt đầu thôi.

 

12

 

Là một tay chơi thứ thiệt, sau khi xuất viện, việc đầu tiên Giang Tư Lễ làm chính là đến quán bar ăn mừng.

Ly rượu vang đỏ lắc lư, ánh đèn mờ ảo, cùng với những cô gái xinh đẹp, quyến rũ. Là tâm điểm chú ý của mọi người, anh ta trông rất hưởng thụ.

Nhưng khi nghe bạn bè xung quanh nói rằng, anh ta đã trúng tiếng sét ái tình với tôi sau khi anh hùng cứu mỹ nhân.

Gã trai hư hỏng, kiêu ngạo, ngông cuồng cuối cùng cũng tìm được tình yêu đích thực, kết quả là vì quá xúc động nên đã nôn ra m.á.u và ngất xỉu, phải nhập viện.

Trong thời gian nằm viện, tôi - tình yêu đích thực của anh ta - đã tận tình chăm sóc, không rời xa anh ta nửa bước.

Câu chuyện tình yêu ngọt ngào của chúng tôi, câu chuyện cổ tích đẹp như mơ về Lọ Lem và hoàng tử, đã được lan truyền rộng rãi trong giới bạn bè của anh ta.

Tay Giang Tư Lễ run đến mức suýt nữa làm đổ ly rượu vang đỏ.

"Ai nói tôi và cô ta..."

Tôi kịp thời xuất hiện, vẫn là bộ váy ngắn quen thuộc, như một đóa sen trắng tinh khôi không vướng bụi trần.

"Tư Lễ, anh mới khỏi bệnh, đừng uống rượu nữa."

Tôi lo lắng vỗ nhẹ vào lưng anh ta. Nam nữ chính của câu chuyện đồng thời xuất hiện, mọi người xung quanh đều cảm thán.

"Bạn gái nhỏ cũng yêu Giang thiếu gia quá đi."

"Ôi tình yêu đẹp như mơ..."

Giang Tư Lễ bị tôi vỗ một cái, suýt chút nữa thì phun rượu ra ngoài.

"Sao cô lại ở đây?"

"Tôi làm việc ở đây mà."

"Cho cô mười vạn, giải thích rõ ràng với bọn họ là tôi không có quan hệ gì với cô hết."

Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói. Tôi mỉm cười, không hề nao núng.

"Năm mươi vạn?"

"Một trăm vạn?"

"Thành giao!"

Sau khi nhận được tiền, tôi cắn môi, vẻ mặt khó xử nhìn những người xung quanh.

"Mọi người hiểu lầm rồi, tôi và Tư Lễ không phải như mọi người nghĩ đâu."

"Chúng tôi chỉ là... bạn bè bình thường thôi."

Nói xong, trước mặt mọi người, tôi lại liếc nhìn Giang Tư Lễ với vẻ mặt "muốn nói lại thôi".

"Ấy chà, đều là người quen cả, yêu nhau thì có gì phải ngại ngùng chứ."

Mọi người cười cười, không tin lời tôi nói.

Giang Tư Lễ đen mặt, nhấn mạnh: "Tôi và cô ta thật sự không phải là người yêu!"

"Phải phải phải, hai người không phải là người yêu!"

Mọi người đều tỏ ra đã nhìn thấu trò chơi của chúng tôi.

Tôi xòe tay, nhìn Giang Tư Lễ với vẻ mặt vô tội: "Chuyện này không trách tôi được, tôi đã nói rồi."

"À đúng rồi, suýt chút nữa quên mất, mẹ Giang đã cho tôi năm trăm vạn, bảo tôi đừng vì anh thích la cà quán bar, không tuân thủ đạo đức, mà chán ghét anh, chia tay với anh."

Giang Tư Lễ: "..."

Bình luận

7 bình luận

Loading...