Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thái Tử Đông Cung Bị Bất Lực - Chương 5, 6 & 7

Cập nhật lúc: 2024-09-30 14:44:08
Lượt xem: 237

05.

Sau khi chuyển đến Đông cung, không có ai chơi cùng, ta mỗi ngày rảnh rỗi đến phát bệnh.

Kỳ thật xuất cung ta cũng sẽ chỉ có một mình, ta thẳng thắn, vừa không hài hước cũng không biết chữ, không biết cầm kỳ thi họa, càng không thể ngâm thơ ca phú. Giống như phụ thân, ta chỉ thích nuôi cá trồng rau. Hay nói đúng hơn, ta chỉ biết mỗi cái đó.

Những công tử tiểu thư kia, để ý cũng không muốn để ý đến ta, nhìn thấy ta còn có thể chế nhạo vài tiếng. Họ nói ta là son chi tục phấn*.

(*) Nghĩa giống cụm từ “bình hoa di động”, chỉ người không có đầu óc, suốt ngày chỉ biết làm đẹp. Ở đây chủ yếu ý nói nữ chính ngu ngốc.

Ta không quan tâm, coi như chấp nhận bọn họ khen ta xinh đẹp đi.

Hôm nay, Hợp Khánh công chúa vào cung bái kiến thái hậu, không cẩn thận đụng ngã ta.

Đấy là mọi người nghĩ, chứ trong lòng ta kiểu: [Phi! Cái gì mà không cẩn thận, nàng chính là cố ý, khi dễ ta vì ta không mang theo nha hoàn.]

Cha của Hợp Khánh là Vương gia khác họ Hoàng đế, không phải hoàng thân quốc thích thật sự, nhưng Hợp Khánh so với nữ nhi ruột của Thánh Thượng còn kiêu ngạo hơn.

“Bản công chúa còn đang nghĩ là nô tài mù nào, hóa ra là Hà tiểu thư.”

Ta cúi đầu hành lễ: “Bái kiến Hợp Khánh công chúa.”

“Như vậy đi, bản công chúa cũng không phải người điêu ngoa không nói đạo lý, ngươi kêu ba tiếng chó sủa, ta liền không truy cứu ngươi tội cố ý va phải công chúa, thế nào?”

Nàng đẩy ta ngã xuống đất, lại muốn ta xin lỗi?

Ta nhìn ngửa mặt lên, ngắm nhìn mặt trời, nghĩ đến hôm nay còn chưa tưới nước cho các cây rau cải.

“Được rồi.” Ta nhún vai. “Gâu, gâu, gâu.”

Ta kêu dứt khoát, hành lễ một cái liền quay đầu chạy.

Nàng đứng sững tại chỗ. Chắc không nghĩ tới ta lại thành tâm như vậy chứ gì?

Chạng vạng tối, Tống Triệt không biết từ nơi nào nghe được chuyện này, sắc mặt nặng nề gọi ta đến trước mặt.

“Hợp Khánh bắt nạt ngươi?”

Ta gật đầu.

“Vì sao không nói cho bổn cung?”

Cái này thì ta không hiểu: “Vì sao phải nói cho ngài?” Chẳng qua chỉ kêu hai tiếng chó sủa, cũng không mất miếng thịt nào.

Trên mặt hắn càng thêm tức giận, mày kiếm nhíu chặt: “Ngươi là người của bổn cung, khi dễ ngươi chính là đánh vào mặt bổn cung.”

Ta bừng tỉnh, thì ra hắn là đang trách ta làm mất mặt hắn a.

Vài ngày sau, nghe nói Hợp Khánh bị đưa đi phương bắc hòa thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-dong-cung-bi-bat-luc/chuong-5-6-7.html.]

Quả nhiên hắn là người có thù tất báo. Ta thầm nhủ, vậy sắp tới chắc đến ta rồi.

06.

Làm bạn đọc sách của Thái tử cũng không dễ chịu, trời còn chưa sáng đã phải rời giường.

Một canh giờ sau, thái phó, cũng chính là cha ta, mang theo cái thước thật dài cùng sách vở tiến cung.

Trước khi cha ta đến, Tống Triệt ngăn mọi người lại, để ta lên giường ngủ một lát.

“Lát nữa bổn cung sẽ gọi ngươi.”

Những người khác cũng biết ý, không quấy rầy ta. Trước khi chìm vào giấc mộng, ta thầm vái lạy cảm ơn hắn trong lòng. Thật sự là một ông chủ tốt, sau này nhất định là minh quân.

Kết quả con cẩu Tống Triệt này lại không gọi ta, hại ta bị cha vung thước đánh thức.

“Từ nhỏ ta đã dạy không được ngủ nướng, ngươi lớn lên quăng lời nói của ta ra sau đầu rồi hả?!”

Ta ôm m.ô.n.g né trái tránh phải, mắt liếc đến Tống Triệt đang cười ranh mãnh.

Cha nói đúng, hễ là người liên quan đến triều đình, tâm đều đen tối!

07.

Ta nhớ tới những lúc trêu đệ đệ khi còn bé, làm theo, tìm Tống Triệt báo thù. Không báo không phải người Du quốc!

Lúc đang ăn, một con chuột xám lớn chui ra từ trong hộp thức ăn của Tống Triệt.

“Mẫu thân ơi, ngoại cữu cữu ơi, a a a a a!”

Tiểu thái giám cầm hộp thức ăn bị dọa đến mức kêu ra tiếng chim, thét đến chói tai.

Tống Triệt lại bình tĩnh dị thường, mặt lanh tanh, tiện tay cầm lấy một chiếc đũa.

“Bụp.....” một tiếng, con chuột bị đ.â.m xuyên qua, ghim chặt trên bàn. Má.u chảy dọc theo chiếc đũa.

“Ai nha nha nha!” Tiểu thái giám lại kêu thất thanh, sau đó ngất đi.

“Đến phòng ăn đổi món khác lên đây.”

Hắn vẻ mặt bình tĩnh phân phó.

_Edit bởi Hân Nghiên_

“Còn không đi?”

Hắn chuyển ánh mắt về phía ta.

“Đi, đi liền đây!” Không đợi bàn chân ta kịp phản ứng, hắn một tay ôm lấy đai lưng của ta.

“Hà Nhĩ Nghê, ngươi sắp cập kê rồi chứ?”

Loading...