Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thái Tử Đông Cung Bị Bất Lực - Chương 14, 15, 16 & 17

Cập nhật lúc: 2024-09-30 14:45:41
Lượt xem: 267

14.

Mẫu thân ta qua đời nhiều năm, phụ thân chưa có kế thê, trong nhà không ai có thể lo liệu lễ cập kê cho ta.

Ngoài dự đoán của mọi người, lễ cập kê của ta lại được tổ chức ở Đông cung, do Hoàng hậu tự mình chuẩn bị, Thánh thượng là chủ tọa.

Khách khứa tất cả đều là hoàng thân quốc thích, phái đoàn của ta so với các công chúa còn lớn hơn.

Cha và ta đều biết, đây là chủ ý của Tống Triệt.

Hắn đây là muốn nói cho người trong thiên hạ biết, ta là người của hắn. Điều này hoàn toàn cắt đứt khả năng người bên ngoài tới nhà ta cầu hôn.

Ai dám cưới người Thái tử coi trọng?

Hắn xem ra quyết tâm muốn ta cũng đoạn tử tuyệt tôn.

Được rồi, ai bảo ta là người gây ra mọi thứ chứ?

Các cung nhân lại nhận thức lệch lạc rằng ta sau này sẽ làm Thái tử phi, mỗi ngày khen ta có mặt phúc tướng, đuổi theo ta mà nịnh nọt.

Ta đào bùn bắt giun, bọn họ: “Hà tiểu thư thật sự là khéo tay khéo chân.”

Ta cùng A Trà đá cầu, bọn họ: “Ngài thật sự là thân thể khỏe mạnh, có phúc có duyên!”

Ta không cẩn thận làm vỡ bình hoa Thánh thượng thưởng cho Tống Triệt, bọn họ: “Có phải hay không bởi vì người làm vỡ bình hoa là Hà tiểu thư, thanh âm mới dễ nghe như vậy!”

Ta:.....Không cần đến mức vậy đâu.

15.

Ta ở Đông cung chờ mòn mỏi, đợi ba năm cũng không đợi được Hoàng đế tứ hôn, ngược lại chờ được thánh chỉ hòa thân.

“Không gả! Nhị Ny tỷ mới không thèm đi Khương quốc!”

A Trà phi cái xẻng tới, trực tiếp đá bay lão thái giám tuyên đọc thánh chỉ.

“Kẻ nào lớn mật! Hà tiểu thư muốn kháng chỉ sao?”

Lão thái giám quỳ rạp trên mặt đất, vừa xoa eo vừa kêu to.

Giọng nói lanh lảnh, giống như tiếng gà rũ lông mừng năm mới trong thôn.

“Than ôi.”

Ta thở dài, tiếp nhận thánh chỉ.

Nơi này rốt cuộc không phải Cửu Vân Sơn, không phải là nơi xa xôi Hoàng đế không quản được. Mà là Hoàng Thành. Trên đầu không phải là trời cao, mà là Hoàng lệnh.

Ta cũng không phải Hà Nhị Ny có thể hành động tùy tiện, mà là đích nữ của Thái phó Hà Nhĩ Nghê.

Từ thời khắc hồi kinh, ba cái mạng của Hà gia chúng ta đều không còn là của mình nữa rồi.

Ta ít chữ, nhưng không ngốc, hiểu rõ hoàng mệnh không thể làm trái.

“Thần nữ tuân......”

“Khoan đã!”

Tống Triệt thở hồng hộc từ bên ngoài chạy tới, trên khuôn mặt luôn nắm chắc phần thắng kia lại xuất hiện một tia lo lắng.

Hắn đoạt lấy thánh chỉ, kéo ta chạy về phía Càn Khôn điện.

Lúc đó cha ta đang cùng Thánh Thượng cãi nhau đến mặt đỏ tía tai.

“Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng thu hồi thánh chỉ!”

Hắn vén vạt áo, quỳ đến tiêu sái. Ta vụng về hành lễ, đứng ở một bên nhìn.

Tống Triệt nháy mắt với ta. Ta ném lại ánh mắt như muốn hỏi nguyên nhân.

“Quỳ xuống!” Hắn nói.

“Được rồi, được rồi.”

Ta cũng quỳ xuống theo.

“Thái tử, đây không phải là chủ ý của trẫm.”

Thánh Thượng liếc mắt nhìn cha ta, sau đó cười hì hì cầm lấy chén trà.

“Là thái phó......”

Tống Triệt giật mình nhìn cha ta, hắn không hiểu cha ta vì sao phải đem nữ nhi của mình đưa đến Khương quốc chịu tội.

Nhưng ta hiểu.

Bởi vì nương ta, cho nên cha hận Tống gia, nhưng vì thiên hạ, không thể không quay về triều đình làm quan.

So với việc gả ta vào hoàng thất, ông càng tình nguyện đưa ta chạy đến nơi núi cao nước xa kia, không bao giờ trở về.

“Thái phó không tín nhiệm học trò?”

Tống Triệt từng bước ép hỏi.

Cha ta đen mặt: “Ngài là Thái tử, lão phu không dám không tin.”

Ông vẫn dũng ngữ khí cung kính mà đáp, mặt lại như đang muốn mắng người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-dong-cung-bi-bat-luc/chuong-14-15-16-17.html.]

“Vong Thăng,” Thánh Thượng rốt cục mở miệng, “Chuyện quá khứ cứ để nó qua đi.”

Cha yên lặng nhìn Thánh Thượng, như muốn nhìn thấu đối phương, lại giống như đang xuyên qua Thánh Thượng mà nhìn người khác.

“Thiên gia rốt cuộc còn muốn vây khốn bao nhiêu người, ngài mới hài lòng, thánh thượng?”

Lời của cha, ta nghe không hiểu lắm, nhưng ta mơ hồ cảm thấy có liên quan đến nương.

“Vong Thăng, đây không phải là vây khốn, là thiên ân.”

Nhân thần, vĩnh viễn không lay chuyển được thiên tử, tựa như đất vĩnh viễn không phản được thiên. Phụ thân không có lựa chọn, chỉ có thể tuân lệnh.

Cuối cùng, cha khoát tay, mắng một câu rồi dứt khoát rời đi, lúc ra gần đến cửa, nhìn Tống Triệt thật sâu.

Thánh thượng cũng cười, gọi thái giám tới muốn viết thánh chỉ tứ hôn.

“Đợi đã.”

Hình như có chỗ nào đó không đúng. Từ đầu đến cuối, ta còn chưa nói một câu mà.

“Thánh thượng, vì sao không ai hỏi suy nghĩ của thần nữ?”

Tay Thánh Thượng đang viết thánh chỉ dừng một chút, sau đó tiếp tục viết, cười hỏi: “Nghê nha đầu, chẳng lẽ ngươi muốn gả đi Bắc Khương?”

“Thần nữ không muốn, nhưng thần nữ cũng không muốn gả cho Thái tử.”

16.

Dứt lời, trong điện yên tĩnh đến đáng sợ.

“Thần nữ chưa từng nghĩ tới lập gia thất, càng chưa từng hy vọng xa vời có thể gả cho Thái tử điện hạ.”

Ta làm Tống Triệt bị thương, làm cho hắn không thể sinh con nối dõi, ta quả thật phải chịu trách nhiệm, bọn họ cho ta xuống đại lao cũng không sao.

Nhưng ta gả cho hắn, cái này không phải là hát hí khúc cho người ch.ết sao?

Không hay rồi.

Quan trọng là, ta lại không vừa lòng với hắn.

Nương từng nói, gả cho người mà mình không yêu, chính là tự tìm đường chôn vùi bản thân.

Lời của cha có thể không nghe, lời của nương phải coi như lời vàng ý ngọc, đây là quy tắc của Hà gia ta.

Tống Triệt tức giận bật cười: “Hà Nhĩ Nghê, nàng….”

“Nghê nha đầu,” Thánh thượng ngắt lời hắn, “Ngươi về trước đi, Thái tử ở lại.”

17.

Thánh thượng vẫn duy trì nụ cười nãy giờ, chợt híp mắt thu lại ý cười, để lão thái giám thu hồi thánh chỉ, thậm chí hạ lệnh thiêu hủy.

Không biết hai cha con nói gì, Tống Triệt không nhắc tới chuyện thành thân với ta nữa.

Hắn chỉ là càng ngày càng thích tìm ta gây phiền toái, cũng càng ngày càng dung túng ta.

Có một số lời nói ra sẽ không có khả năng thu hồi lại, vải vóc rách nát sẽ không có khả năng phục hồi như cũ.

Nhưng con người là sinh linh lợi hại nhất trên đời, con người am hiểu cách giả vờ nhất. Ta cũng giả bộ hồ đồ, giống như chuyện tứ hôn chưa bao giờ xảy ra.

_Edit bởi Hân Nghiên_

Đêm đó, ta lẻn vào phòng bếp trộm đồ ăn.

Tống Triệt không cho ta ăn nhiều đồ ngọt, nói sẽ hỏng răng. Cười chế.t ta, hắn không cho ta ăn thì ta liền không ăn?

Đang lúc ta đưa tay về phía bánh hoa quế, đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, ta vội vàng giấu vào trong ngăn tủ lớn đựng bột mì.

Vừa mở cửa tủ, một đôi mắt trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào ta.

“A......”

Vừa định hét lên, Tống Triệt kéo ta vào tủ và bịt miệng ta lại.

Sau đó, một thân ảnh áo đen vọt vào, rắc một gói bột thuốc vào trong vại nước.

Ta nhận ra nàng ấy! Là người trong cung Hoàng Hậu!

Người người đều biết, phòng bếp Đông cung phụ trách đồ ăn cho Thái tử, nhưng Hoàng hậu vì sao muốn hại nhi tử của mình?

Người bỏ thuốc vẫn chưa rời đi, mà là đi trái đi phải nhìn xem, chậm rãi hướng về phía chúng ta.

Tống Triệt gắt gao ôm ta vào trong ngực, hơi thở của hắn phả vào tai ta, có chút ngứa ngáy.

Cuối cùng, nam nhân đó đã biết được điều mình muốn biết và mở cửa tủ.

“Có thể ra ngoài rồi.” Tống Triệt mở miệng, cánh môi lơ đãng xẹt qua lỗ tai ta.

“Điện hạ.” Ta vẻ mặt vừa cầu xin, vừa đau lòng.

“Hả?”

“Nàng ta quả thực tội ác tày trời!”

Tống Triệt thở dài: “Hoàng gia, từ trước đến nay đều như thế.”

“Thật quá đáng! Nàng ta vừa mới bưng cả một đĩa bánh quế hoa đi! Tội ác tày trời!”

Tống Triệt: “... Hà Nhĩ Nghê, ngươi một chút cũng không biết đau lòng cho ta hay sao?”

Loading...