Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thái Tử Điện Hạ Đuổi Đến Tận Đây Rồi - Chương 7-9

Cập nhật lúc: 2024-07-12 15:18:04
Lượt xem: 3,479

Chương 7

 

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Lâm Tụng Nhã công khai ở trong phòng ngủ của Phó Dung Duật. Hắn chưa từng cho phép tôi bước vào phòng ngủ của hắn dù chỉ một bước.

Mỗi lần đi ngang qua, từ khe cửa luôn vọng ra những âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai.

Thậm chí đồng hồ cổ ở cuối hành lang đã điểm mười hai tiếng. Hai người bọn họ vẫn chưa chịu dừng lại.

Vì vậy, tôi đã đặc biệt quẹt thẻ của Phó Dung Duật, mua một chiếc tai nghe giá 9999 tệ. 

Hiệu quả rất tốt, có thể giúp tôi an giấc. Chỉ cần Phó Dung Duật không có nhà, Lâm Tụng Nhã sẽ mặc váy hở vai, cố ý lượn lờ trước mặt tôi. Muốn tôi nhìn thấy dấu vết loang lổ trên cổ cô ta.

Muốn khoe khoang trước mặt tôi rằng cô ta đã có được trái tim của Phó Dung Duật, và cả con người hắn.

Tôi rất ghét hành vi này của cô ta. Bởi vì tôi phải phối hợp bằng cách thể hiện biểu cảm đau lòng hoặc là bi thương tột độ. 

Để tránh mặt Lâm Tụng Nhã, tôi bắt đầu thường xuyên ra ngoài. 

Đương nhiên, mục đích ra ngoài là để bắt đầu một đoạn cốt truyện mới.

Tôi sắp bị bắt cóc rồi. 

Cuối cùng, trên đường đi vệ sinh khi tôi bị đau bụng vì uống ly cà phê thứ mười phải, tôi đã đợi được bọn bắt cóc, tôi bị bắt cóc rồi. 

Bọn bắt cóc đưa tôi đến một nhà kho bỏ hoang, bịt mắt tôi lại. Tiếng bước chân dần dần xa, một lúc sau lại quay trở lại. Một vật lạnh lẽo áp vào tai tôi.

Giọng nói sốt ruột của Phó Dung Duật truyền ra từ bên trong: "Nói chuyện đi."

Tôi cố gắng thể hiện sự hoảng sợ: "Phó Dung Duật! Em... Em bị bắt cóc rồi!"

"Ồ, thật sao? Bọn bắt cóc chắc là đang ở bên cạnh cô nhỉ? Tặng người phụ nữ này cho các người đấy, muốn chơi thế nào thì chơi."

Trong điện thoại di động vang lên tiếng tút tút tút. Phó Dung Duật đã cúp máy. 

 

 Chương 8

 

"Chẳng phải Thời tiểu thư là vị hôn thê của Phó tổng sao?"

Giọng nói được xử lý qua thiết bị đổi giọng vang lên đầy thích thú. 

Tôi vô cùng bình tĩnh, và cố gắng khuyên nhủ hắn ta: "Phó Dung Duật đã có người mới rồi, anh muốn dùng tôi để uy h.i.ế.p anh ấy là không thể nào đâu."

"Hắn đã có người mới, cô nhất định rất đau lòng nhỉ?"

Sao tên bắt cóc này lại nói chuyện phiếm với tôi?

Nhớ đến thiết lập nhân vật của mình trong truyện truy thê ngược luyến này: "Tất nhiên là tôi đau lòng rồi, tôi yêu anh ấy nhiều năm như vậy, tôi..."

"Đừng có nhắc đến người đàn ông khác trước mặt tôi!" Tên bắt cóc tức giận ngắt lời tôi.

Ngay sau đó, tôi bị người ta kéo vào lòng. Hai cánh tay mạnh mẽ siết chặt lấy tôi, như thể đang dồn hết sức lực của cả người.

"Anh gì ơi, anh sắp siết c.h.ế.t tôi rồi..."

Giống như mãnh thú đang cắn xé con mồi.

Tên bắt cóc này sao lại cưỡng hôn tôi? Trong cốt truyện không có viết như vậy mà!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-dien-ha-duoi-den-tan-day-roi/chuong-7-9.html.]

Dải vải bịt mắt tôi đột nhiên bị cởi ra. Tôi còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột ùa đến.

"Cuối cùng cũng tìm được em rồi." Giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn vang lên trên đỉnh đầu. 

Chủ nhân của giọng nói nâng mặt tôi lên, trong mắt tràn đầy vẻ âm trầm không thể che giấu, ngón tay cái miết nhẹ trên khóe môi tôi.

"Đã lâu không gặp, Ương Ương của anh."

"Giờ tôi nên gọi em là gì đây? Chị dâu?"

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Dung Cảnh ở một thế giới khác. Đôi mắt màu hổ phách ấy không khác gì trong ký ức của tôi, chỉ là mái tóc đã nhuộm thành màu bạch kim ngạo nghễ bất kham.

Hơi bị lỗi mốt rồi đấy anh trai.

Khoan đã, tại sao hắn lại gọi tôi là chị dâu?

Hệ thống gào thét trong đầu tôi: 【Ký chủ! Cốt truyện đã thay đổi! Mau kiểm tra cốt truyện mới đi!】

Đúng lúc này, cửa lớn nhà kho bị người ta đá văng. Phó Dung Duật mặc một thân đồ đen, chậm rãi xuất hiện.

 

Chương 9

 

Tiếng gió rít gào khiến tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chỉ cần Phó Dung Duật bước thêm mười bước nữa, ánh mắt hắn sẽ vượt qua container, nhìn thấy tôi và Dung Cảnh đang ôm nhau mập mờ. 

Bóng dáng kia càng ngày càng gần —— Tôi nhìn Dung Cảnh đầy mong đợi.

Dung Cảnh cúi đầu vén sợi tóc mai bên tai tôi lên, cười như không cười: "Không muốn hắn nhìn thấy? Vậy ta g.i.ế.c hắn, được không?"

Cảm ơn, người bị trừ tích phân không phải hắn, mà là tôi. 

Tôi vội vàng lắc đầu: "Xã hội pháp trị, không thể g.i.ế.c người."

Đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua gáy tôi. Nhìn vào đôi mắt tôi, đáy mắt kìm nén sóng gió. Tôi đột nhiên ý thức được điều hắn thật sự để tâm là gì.

Có chút bất đắc dĩ nói: "Em không thích Phó Dung Duật, một chút cũng không thích, nhưng em có lý do bất đắc dĩ."

Nói xong, sợ hắn không tin, dù sao thì chữ tín của tôi cũng không cao cho lắm.

Tôi nhón chân lên, chủ động áp môi mình lên môi hắn, "Giúp em đi Thái tử điện hạ, để hắn ta đi, chuyện giữa chúng ta, anh muốn tính thế nào cũng được."

Trước kia khi tôi cầu xin hắn như vậy, ngay cả trăng trên trời hắn cũng có thể hái xuống cho tôi. Quả nhiên, Dung Cảnh nâng gáy tôi lên đáp lại nụ hôn của tôi, cốt truyện như thể dừng lại trong khoảnh khắc này. 

Đây chính là biểu hiện hắn đồng ý với tôi!

Tôi trực tiếp! Hung hăng! Nắm chắc lấy cơ hội!

Hệ thống đột nhiên lên tiếng: 【Đừng hôn nữa, hai người sắp bị phát hiện rồi.】

Dung Cảnh ngoan ngoãn chỉnh lại cổ áo cho tôi, đi ra ngoài.

Tôi trốn sau bóng tối của container, nhìn thấy hắn và Phó Dung Duật đứng đối diện nhau, tay đút túi quần.

Rất ngông cuồng, rất ngầu, khí thế bức người.

Phó Dung Duật dường như rất không vui, cả người tỏa ra hàn khí. 

Vừa mở miệng đã là giọng điệu cả thế giới đều nợ hắn năm trăm triệu:

"Cậu không ở New York, chạy về đây làm gì?"

Loading...