Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thái Tử Đạo Mạo - 8

Cập nhật lúc: 2024-08-08 19:41:44
Lượt xem: 84

Nhưng đúng lúc này, Thẩm Túc lại đẩy ta ra.

 

Sau khi thuốc hết tác dụng, hắn nhanh chóng lấy lại được sức lực, thoát khỏi kim xích một cách dễ dàng.

 

“Tại sao chứ?” Ta đau khổ ngồi xuống cuối giường hỏi.

 

"Rõ ràng là huynh cũng thích.”

 

Vừa thay quần áo, Thẩm Túc vừa cụp mắt xuống nói: “Ta và muội là huynh muội, không nên có chuyện như thế.”

 

“Chuyện hôm nay ta sẽ không nói cho ai biết, nhưng lần sau muội tuyệt đối không được làm vậy nữa.”

 

"Trên danh nghĩa mà thôi!" Ta lao mình vào người hắn, ôm cứng ngắc.

 

“Huynh không nói thì sẽ không ai biết cả.”

 

"Hoàng huynh, ta thật sự thích huynh, huynh thỏa mãn ước mong cầu duy nhất của ta được chứ?"

 

Đáp lại ta là sự im lặng kéo dài. Thẩm Túc gỡ từng ngón từng ngón tay của ta ra, động tác nhẹ nhàng nhưng đầy tàn nhẫn.

 

"Từ lúc này, muội bị cấm túc nửa tháng, suy ngẫm lại bản thân."

 

Ta hằm hực, nhìn hắn vừa cay đắng lại vừa chua chát.

 

Suy ngẫm? Được rồi, ta sẽ cho hắn biết ta sẽ suy ngẫm như thế nào!

 

Nửa tháng sau, ta cầm thành phẩm kim xích trên tay, sợi xích bằng vàng nguyên chất, chế tạo công phu, bền chắc, đảm bảo Thẩm Túc không thể thoát khỏi tay ta được. Xiềng xích đã có, nhưng Thẩm Túc lại vô cùng cảnh giác, tuyệt đối không đụng vào đồ ta mang đến, dù có dỗ ngọt cách mấy cũng không được.

 

Vì vậy, ta chỉ có thể bất lực nhìn hoàng huynh như hoa như ngọc làm như không có gì vờn qua vờn lại trước mắt mình, nhìn được mà lại không ăn được, cả người bứt rứt khó chịu vô cùng.

 

 Bị dục vọng dẫn dắt, ta càng bày ra nhiều thủ đoạn ác liệt hơn nữa. Từ đó, ta và Thẩm Túc bắt đầu “ta đuổi, hắn chạy”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-dao-mao/8.html.]

 

Mãi đến gần đây ta mới biết bản thân lại là nữ phụ phản diện trong thoại bản, mới có thể kiềm chế bản thân lại. Có điều đến lúc này,mỗi lần nghĩ đến hình bóng của Thẩm Túc, ta cũng không khỏi rung rinh trí óc.

 

Mặt dù trên thực tế ta đã thành công tóm lấyThẩm Túc rất nhiều lần, nhưng lần nào hắn cũng có thể trốn thoát vào giây cuối cùng. Có lẽ đây là số mệnh của nữ phụ phản diện, cố gắng thế nào cũng không có được nam chính.

 

Chết tiệt!

 

“Chiêu Quân?” Một trầm thấp dịu dàng kéo suy nghĩ của ta trở lại.

 

Không biết Thẩm Túc đã đứng trước mặt ta từ lúc nào, chăm chú nhìn ta. Mắt ta vô tình rơi vào môi hắn. Môi Thẩm Túc bóng loáng như phủ một tầng nước, giống như trái cây chín mọng vừa tới, tỏa ra mùi thơm quyến rũ.

 

Mẹ kiếp, t muốn hôn quá đi.

 

Có điều, ta hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén dục vọng, hỏi hắn:

 

"Hoàng huynh, huynh tìm muội có chuyện gì sao?"

 

“Không có chuyện gì có tìm muội được không?” Thanh tao của Thẩm Túc mang theo một chút chân thành.

 

Một cảm giác lạ lùng chợt ập đến trong đầu ta. Người tránh mặt ta không phải lẽ ra nên là Thẩm Túc sao? Hắnn không sợ ta sẽ lại dùng mọi thủ đoạn để ép buộc hắn sao?

 

Nghĩ vậy, ta bèn hỏi thẳng luôn. Thẩm Túc nghe xong, sửng sốt một chút, sau đó lại mỉm cười. Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, một vầng quang hiện hữu, làm mờ dươi đáy con ngươi:

 

"Có chuyện gì đi nữa, muội vẫn là muội muội của ta, sẽ không có gì có thể ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta được.”

 

Hắn dừng lại rồi nói tiếp: “Cho nên muội không cần phải trốn tránh ta mọi nơi nữa.”

 

Ta không biết trả lời thế nào, chỉ có thể gật đầu: “Ừm…”

 

Chẳng bao lâu nữa, nữ chính Phượng Khuynh Thiên cũng sắp gặp được Thẩm Túc rồi. Cơ hội chín muồi, hai người vừa gặp nhau đã trúng tiếng sét ái tình, ta không cần phải trốn tránh nữa, đến lúc đấy hắn chẳng phải chỉ hình bóng nữ chính trong mắt hắn sao?

 

Thẩm Túc là người quan trọng nhất trong cuộc đời ta. Nếu hắn ở bên Phượng Khuynh Thiên có được hạnh phúc, vậy ta chúc hắn một cuộc đời êm ấm hạnh phúc, bách niên giai lão.

Loading...