Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thái Tử Đạo Mạo - 6

Cập nhật lúc: 2024-08-08 19:40:42
Lượt xem: 33

Đêm đó ta lâm vào giấc mộng. Trong mộng, ta leo lên đùi Thẩm Túc, hắn vòng tay ôm chặt lấy eo ta, đôi môi đỏ mọng áp vào vành tai ta, chậm rãi thì thầm bên tai:

 

“ Ngọc lô băng điệm uyên ương cẩm,

Phấn dung hương hãn lưu sơn chẩm.

Liêm ngoại lộc lô thanh,

Liễm mi hàn tiếu kinh*.”

 

Ta không khỏi bàng hoàng:"Hoàng huynh?"

 

Thẩm Túc vốn luôn là chính nhân quân tử, sao có thể thốt ra thơ từ kiều diễm ướt át này!

 

Thẩm Túc chỉ cười nhìn ta, một lúc sau, ngón tay hắn chạm nhẹ vào môi ta, nhẹ nhàng ấn xuống:

 

“Chiêu Quân, ta cũng thích nàng.”

 

Tim ta đập dữ dằn như muốn xé toạch khỏi lồng ngực mà ra ngoài, ta đang định nói gì đó thì hắn chạm vào người ta. Sau đó ta được nâng lên từ thắt lưng, tầm mắt đảo điên, tấm rèm dày nặng buông xuống, căn phòng tràn ngập sắc tình kiều diễm.

 

Sau khi hoàn hồn thoát khỏi mộng xuân, ta nằm bẹp trên giường, ngơ ngác nhìn phía trên đỉnh đầu, hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

 

Thẩm Túc.

 

Cái tên này giống như một cái mỏ neo, móc trái tim ta hết lần này đến lần khác, khiến ta ngứa ngáy không thôi.

 

Muốn hắn! Muốn hắn! Muốn hắn!

 

Trong mười sáu năm sống trên đời, ta chưa bao giờ có ham muốn mãnh liệt như vậy đối bất cứ thứ gì. Từ nhỏ đến giờ ta không có hứng thú với bất cứ điều gì, dù có muốn thứ gì đó thì ta cũng nhanh chóng có được, chơi đùa một lúc lại cả thèm chóng chán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-dao-mao/6.html.]

 

Chỉ có Thẩm Túc mới khiến ta mỗi đêm trằn trọc không yên. Thế là ta liều mình muốn hạ thuốc hắn.

 

Ta nhờ Tùng Tuyết đi tìm Xuân phi hương. Xuân phi hương, mà nói thẳng ra chính là xuân dược. Khi Tùng Tuyết đưa thuốc cho ta, nàng ta không khỏi do dự hồi lâu:

 

"Công chúa, cái này... có được không ạ? Lỡ như sau đó Thái tử điện hạ tức giận thì sao?"

 

Ta nhếch môi cười nói: “Chỉ là tức giận thôi mà, dù sao hoàng huynh rất thương ta, nhất định sẽ không làm gì ta đâu."

 

Mà cho dù hắn có, ta cũng chịu, cổ nhân đã có câu, c.h.ế.t dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.

 

Ta bỏ Xuân Phi Hương vào trà mà Thẩm Túc thường uống rồi mang đến cho hắn:

 

“Hoàng huynh, huynh đã vất vả rồi.”

 

Thẩm Túc rất hài lòng, buông tờ giấy gấp trong tay xuống, nhận lấy ly trà nóng hổi: “Hiện tại muội đã tỉnh táo rồi.”

 

Ta mỉm cười nhìn chằm chằm miệng ly từ từ kề sát môi hắn, cảm thấy rất phấn khích. Đột nhiên, hắn dừng lại. Ta lo lắng không thôi.

 

 Liệu hắn có phát hiện ra không? Không thể nào, Xuân Phi hương không màu không mùi, không có khả năng bị phát hiện được.

 

Ngay lúc ta còn đang hoảng hốt nghi ngờ, Thẩm Túc đã uống xong một ngụm trà.

 

Xong!

 

Ta không thể nhịn cười được nữa, cũng không thể kìm nén được khóe miệng treo lên.

Loading...