Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thái Tử Đạo Mạo - 26

Cập nhật lúc: 2024-08-15 15:37:16
Lượt xem: 51

Nến đỏ đung đưa, trước mắt ngập tràn hồng sắc nhung lụa.

 

Thẩm Túc một thân hôn phục đỏ tươi càng làm thêm mấy phần yêu nghiệt, tà mị mà lúc bình thường không có, người đẹp hơn hoa, tuấn mỹ vô cùng.

 

Nam nhân này lại dịu dàng nâng khăn trùm đầu của ta lên, khi bốn mắt chạm nhau, ta khẽ thở dài.

 

“Từ giờ trở đi, ta sẽ không giấu chàng bất kỳ chuyện gì nữa.”

 

Ta đem tất cả sự tình kể lại cho Thẩm Túc nghe.

 

Cốt truyện, hệ thống và cả Lục Cẩm Yên.

 

Suốt cả quá trình, gương mặt Thẩm Tùy không lộ ra nửa phần kinh ngạc.

 

“Chàng... chàng đã sớm biết tất cả rồi?"

 

"Ừ."

 

Ta sửng sốt: “Sao chàng lại biết? Biết từ khi nào?”

 

Đầu ngón tay Thẩm Túc khẽ động, thắt lưng màu đỏ chầm chậm mở ra, hắn không nhanh không chậm nói: “Theo thoại bản, tình huống của ta hẳn là trọng sinh.”

 

“Những tình tiết kiếp trước mà nàng nói, đều là những gì ta đã tự mình trải qua.”

 

"Sau khi chết, không biết tại sao ta lại trở về năm 18 tuổi."

 

Ta nghe xong, không khỏi choáng váng, trong chớp mắt, ta bỗng phát hiện ra một điểm mấu chốt:

 

"Chàng trọng sinh vào năm mười tám tuổi, tức là năm năm trước."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-dao-mao/26.html.]

"Lần đầu tiên ta hôn chàng là ba năm trước, mà lúc đó, chàng đã là Thẩm Túc đã yêu ta của kiếp trước, bởi vậy lúc đó... chàng bắt đầu lạt mềm buộc chặt với ta sao?”

 

“Ừ.” Thẩm Tùy dứt khoát thừa nhận.

 

Nếu như thật sự không thích, một nam nhân thân cao bảy thước làm sao không thể ngăn được một người nữ tử yếu nhược được cơ chứ?

 

Hắn xấu xa, lập lờ nước đôi không muốn đẩy ta ra nhanh như vậy.

 

Đông cung nghiêm ngặt, bên ngoài nơi mộc dục của thái tử không thể không có người thủ vệ.

 

Tên nam nhân này cố tình để ta tiến vào.

 

Còn có, lần đầu tiên hạ dược, Thẩm Túc thực ra đã sớm nhận ra bên trong có thuốc, nhưng lại không hề vạch trần, ngược lại còn tiếp tục uống theo ý muốn của ta.

 

Từng việc từng việc hiện ra trước mắt, hắn chính là dùng bản thân làm lá chắn, cố tình câu dẫn ta.

 

Nhưng mỗi lần khi ta sắp thành công, lại giả vờ bừng tỉnh rời đi, hết lần này đến lần khác, tra tấn đến mức ta gần như phát điên.

 

Bởi vậy ý niệm muốn có được hắn cũng càng ngày bồi đắp lớn hơn. Vừa hay cũng là điều Thẩm Túc mong muốn.

 

"Chàng thật là…”

 

Ta mất nửa ngày cũng không nghĩ ra từ nào thích hợp, cuối cùng chỉ hỏi: “Vì sao chàng lại giả vờ? Hơn nữa còn dạy ta, dù không phải thân huynh muội cũng phải tránh tỵ hiềm.”

 

Thẩm Túc khẽ mỉm cười: “Những thứ quá dễ dàng có được thường sẽ không được trân trọng, người cũng là như vậy.”

 

"Ý của chàng, kiếp trước ta đã bỏ rơi chàng?"

 

"Không, kiếp trước chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau."

 

Thẩm Túc khẽ cụp mắt, thả lỏng tâm tình, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Loading...