Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thái Tử Đạo Mạo - 24

Cập nhật lúc: 2024-08-15 15:36:39
Lượt xem: 30

"Hoàng huynh?"

 

Nam nhân trước mặt thấp giọng ừ một tiếng, ngữ khí lãnh đạm không chút biểu tình.

 

Càng là như vậy, không hiểu vì sao ta lại càng hoảng sợ hơn.

 

Đầu ngón tay lạnh lẽo chậm rãi vuốt ve khuôn mặt của ta, rất lâu sau mới rét lạnh buông lời: “Màu đỏ rất hợp với nàng.”

 

Không có tức giận, thất vọng hay buồn bã như trong tưởng tượng, hắn vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

 

Phản ứng quá mất bình thường như vậy nhất định là có biến!

 

"Xin lỗi, hoàng huynh, là lỗi của ta. Ngàn vạn sai lầm đều là lỗi của ta. Huynh đừng tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe của bản thân!" Bất kể hắn đang suy tính điều gì, ta đều phải nhận sai trước.

 

Gương mặt Thẩm Túc cũng lộ ra nụ cười: “Nếu nàng đã tự biết mình sai, ngoan ngoãn nhận phạt đi.”

 

Nhận phạt? Phạt cái gì?

 

Còn chưa kịp hỏi, ta đã cảm nhận được một cơn nhói lên sau gáy, sau đó lập tức màn đêm chụp vào mắt.

 

Khi ta lần nữa tỉnh dậy, trước mắt đã một mảnh vàng kim. Ta lập tức ngồi dậy, một tiếng leng keng giòn giã vang lên bên tai.

 

Ta cứng người, lật chăn ra liền nhìn thấy trên cổ chân phải đang quấn một sợi kim xích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-dao-mao/24.html.]

 

“Đây….Đây không phải sợi xích là của ta sao?”

 

Sợi kim xích này ta đã từng dùng để trói Thẩm Túc, kể từ khi quyết định không tiếp tục quấn lấy hắn nữa, ta đã cất nó vào trong ngăn tủ.

 

Thế mà nó lại bị Thẩm Túc phát hiện ra, hiện tại còn đang khóa c.h.ặ.t c.h.â.n ta…

 

Nghe thấy tiếng động phát ra, Thẩm Túc từ phía sau bình phong bước tới. Hắn vừa mới tắm rửa xong, tóc dài tán loạn, trên người chỉ mặc một bộ bạch trung y.

 

Nước miếng không kiềm chế được mà chảy ra khóe miệng

 

Ta vội lau miệng, ho khan một tiếng tượng trưng, vẻ mặt đáng thương:

 

“Muội biết mình sai rồi, sau này muội sẽ không như vậy nữa. Hoàng huynh có thể cởi ra giúp muội được không? Xin huynh đó, hoàng huynh!"

 

Thẩm Túc ngồi bên mép giường, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào sợi xích quấn quanh chân ta, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Ta không bao giờ tin nàng nữa. Chiêu Quân,ban đầu ta không muốn đối xử với nàng như vậy. Là nàng quá mức không nghe lời, lại muốn rời xa khỏi ta."

 

Thẩm Túc tự tay xé bỏ bộ mặt hiền lành của bản thân, lộ ra nội tâm vặn vẹo bên trong.

 

"Ta yêu nàng, nàng muốn điều gì ta cũng đều có thể cho nàng. Chỉ có duy nhất một điều, không được phép rời xa ta."

 

"Cũng chỉ một điều duy nhất, Chiêu Quân cũng không ưng thuận với ta?"

 

“Nếu đã như vậy, nàng đừng trách vì sao ta lại nhốt nàng lại.”

Loading...