Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thái Tử Đạo Mạo - 17

Cập nhật lúc: 2024-08-15 15:33:49
Lượt xem: 43

Lộp độp lộp độp.

 

Mưa lớn không ngừng trút xuống, một tia sét hung hồn chém ngang trời, xung quanh tĩnh mịch chìm bóng đêm bỗng chốc sáng bừng trong giây lát.

 

Ta ngồi bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn cơn mưa như trút nước bên ngoài.

 

Khi sau lưng có người đến gần cùng không hề phát giác ra.

 

Khi thân thể bị chìm trong hương gỗ mận nhàn nhạt, lý trí của ta mới trở lại.

 

"Đang nghĩ gì mà tập trung vậy?" Đôi môi ấm áp của nam nhân đằng sau khẽ lướt qua bên vành tai.

 

Ta đè nén sự chua chát trong lòng, đẩy Thẩm Túc ra, cố gắng mỉm cười: “Không có gì.”

 

Thẩm Túc khẽ cau mày, lại gần thêm một bước.

 

Ta lùi về phía sau hai bước, rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói:

 

"Hoàng huynh, chúng ta vẫn là quên đi. Ta phát hiện, ta đã nảy sinh tình cảm với Lý gia Nhị lang quân đó rồi.”

 

“Ta đối với hoàng huynh, quả thật đã từng ngưỡng mộ, điều này ta không thể phủ nhận, nhưng tơ tình đã đứt, lòng này đã không còn như trước.”

 

“Sau này, huynh vẫn sẽ là huynh trưởng mà Chiêu Quân kính trọng. Chỉ mong tình cảm huynh muội giữa ta và huynh gắn bó mãi mãi."

 

Khi ta nói xong, không gian xung quanh chìm vào im lặng.

 

Lắng động một chút yên tĩnh, Thẩm Túc đột nhiên nở một nụ cười rất nhẹ:

 

"Chiêu Quân, nàng vẫn còn giận dỗi ta trước đây cứ năm lần bảy lượt lạnh nhạt nàng không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-dao-mao/17.html.]

 

"Ta sai rồi, trong lòng Chiêu Quân có oán hận cũng là chuyện bình thường."

 

"Không có! Ta không trách Hoàng huynh." Bàn tay dưới tay áo của ta bấu c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay đã không chút huyết.

 

“Ta hiện tại tâm duyệt Lý tiểu lang quân, phụ hoàng đối với chàng ấy cũng rất hài lòng. Không có chuyện gì ngoài ý muốn, sang năm ta và chàng ấy sẽ thuận lợi thành thân.”

 

"Ta không phải lương nhân, hoàng huynh cũng nên mau chóng tìm một nửa còn lại đi.”

 

"Chiêu Quân chính là lương nhân duy nhất của ta." Thẩm Tùy dắt lấy tay ta, cười tươi mát gió mùa xuân, ấm áp, dịu dàng.

 

“Thê tử của ta chỉ có thể là nàng."

 

“Chúng ta không có khả nàng. Bây giờ, ta chỉ muốn gả cho chỉ có Lý gia Nhị lang quân.”

 

Thẩm Túc cực kỳ dung túng nhìn ta như tiểu hài tử làm loạn, ngữ khí không khỏi bất đắc dĩ xen lẫn sủng nịch nói:

 

“Những việc khác ta đều để nàng tùy ý. Chỉ có việc này, không thể.”

 

"Nàng gả cho ta, đã là ván đóng thuyền."

 

“Có là phụ hoàng, cũng ngăn cản ta vô dụng.” Nói đến đây, nụ cười trên môi Thẩm Túc đột nhiên có mấy phần cổ quái.

 

“Gần đây thời tiết trở lạnh, dễ nhiễm phải phong hàn, Chiêu Quân vẫn nên ở trong cung sẽ tốt hơn.”

 

Nói đến đây, ta chính thức bị giam lỏng ở nơi này. Ta chỉ có thể đi lại trong Hải Đường Cung, ta không ra ngoài được. Người bên ngoài, cũng không thể vào trong được.

 

Ngoại trừ một vài cung nữ tùy thân, những kẻ khác căn bản đều không thèm nghe lệnh của ta.

 

Lúc này ta mới hoảng loạn nhận ra, hóa ra Hải Đường Cung tất cả đều là người của Thẩm Túc.

Loading...