Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thái Tử Đạo Mạo - 14

Cập nhật lúc: 2024-08-13 19:03:01
Lượt xem: 61

Mới đầu hội thả đèn, cả con phố được trang trí đủ loại đèn lồng, còn có pháo hoa, tiếng vui đùa cùng với tiếng rao của người bán hàng rong, rất náo nhiệt.

 

“Thẩm tiểu thư.” Lý gia Nhị lang quân trên tay giơ một chiếc đèn lồng có hình ngôi sao, đưa nó cho ta với đôi mắt cong cong, khi cười hai lúm đồng tiền lộ nhàn nhạt.

 

Ta nhận lấy, cụp mắt xuống, cố gượng: "Cảm ơn."

 

“Bên kia đố đèn lồng, nàng có muốn xem thử không?”

 

“Đi thôi.” Dù sao thì ta cũng không biết phải làm gì.

 

Đám đông ùn ùn lao tới, chỉ trong nháy mắt, ta và Lý gia Nhị lang quân đã bị tách lạc nhau.

 

Đột nhiên, tầm mắt bị thu hút. Dưới gốc liễu bên bờ sông, một nam nhân một thân ngân bạch y đang đúng ở đó. Dáng cao lớn thẳng tắp như cây tùng, đeo một chiếc mặt nạ cáo màu bạc hoa văn phức tạp trang trí, chỉ để lộ ra hai con ngươi bị sắc trăng nhuốm màu lấp lánh. Đôi mắt này xuyên qua biển người đông đúc nhìn thẳng tới ta, vừa sâu thẳm lại vừa nguy hiểm.

 

Thẩm Túc!

 

Dù chỉ liếc nhìn thấy đôi mắt của hắn, ta khẳng định chắc chắn nam nhân này chính là Thẩm Túc. Lúc này, con tim uể oải suốt đêm của ta bắt đầu nhảy loạn xạ. Ta cầm chiếc đèn lồng trong tay, do dự không biết có nên tiến lên nói vài lời hay không.

 

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, đã không thấy bóng dáng của Thẩm Túc đâu cả. Một giây tiếp theo, toàn bộ cơ thể ta đột nhiên được ôm chầm lấy, bế lên. Hương gỗ mận êm đềm quen thuộc bao quanh ta, ta không khỏi ôm lại hắn, tham luyến vùi đầu vào n.g.ự.c hắn một cách triệt để. Hắn bế ta ngược với đám đông, xoay người nhảy xuống hồ.

 

Trong suốt quá trình đó ta không hề phản kháng mà chỉ ôm hắn thật chặt. Sau khi xuống thuyền, hắn đặt ta xuống, tay rời khỏi eo ta. Bọn ta nhìn nhau một lúc lâu, nam nhân trước mặt ánh mắt lóe lên điều gì đó, cuối cùng cũng nói ra câu đầu tiên:

 

“Ngươi có biết ta là ai không?”

 

Ta hếch cằm kiêu kỳ nói: "Đương nhiên, đừng nói là mặt nạ. Cho dù hoàng huynh ngươi có hóa thành tro bụi, muội cũng sẽ nhận ra!"

 

“...”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-dao-mao/14.html.]

Thẩm Túc cụp mi xuống, hàng mi dài run rẩy mấy lần, tựa một con bướm đêm cất cánh, rất đẹp.

 

"Muội có thích Lý gia Nhị lang quân kia không?" Hắn hỏi.

 

“Cũng được.”

 

Ta không thích không ghét nên không thể nói ghét hay thích được.

 

"Mọi phương diện của y khá tốt, Tùng Tuyết cũng thấy y rất được, phụ mẫu Lý gia cũng là người tốt, gả vào đó, hẳn y cũng là một lựa chọn không tồi."

 

“Vậy còn ta thì sao?”

 

Thẩm Túc đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, đôi mắt đen láy nhuốm lấy ánh sáng thăm thẳm trên trời đêm , và cả hình bóng của ta.

 

"Chiêu Quân, nàng muốn rời khỏi ta đúng không?"

 

Ta ngơ ngác: “Hoàng huynh, huynh nói gì vậy ...?”

 

"Trái tim bảo ta thích nàng."

 

Chỉ sáu chữ thôi đã khiến tai ta lạc hẳn đi. Cả thế giới quay cuồng. Phải mất một thời gian dài để trấn tĩnh.

 

Ta nhìn vào mắt hắn, nhất thời không tin được run run: “Nói, huynh nói lại lần nữa đi.”

 

Bàn tay mảnh khảnh của Thẩm Túc chạm vào má ta, thanh âm trong trẻo của hắn chạm vào tai ta từng chữ một, hắn nói:

 

“Thẩm Chiêu Quân, ta đã yêu nàng từ rất lâu rồi.”

 

Ta kiễng chân lên, áp môi mình vào môi hắn không chút do dự. Có một số việc không thể diễn tả bằng lời.

Loading...