Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thái Tử Đạo Mạo - 11

Cập nhật lúc: 2024-08-13 09:08:59
Lượt xem: 64

Hội săn b.ắ.n được tổ chức như dự kiến vào ngày thứ hai, phần thưởng thanh kiếm quý giá tên là Phi Tê Kiếm, tương truyền rằng đây là vũ khí thất lạc của đệ nhất cao thủ năm đó.

 

Nhu Nhan, Chu Hành An và Kim Triều đều toàn lực ra trận.

 

Với tư cách là thái tử của Kì Tang, Thẩm Túc cũng tham gia, cuối cùng đạt được giải nhất.

 

Trên đài cao, nam nhân một thân thanh thủy y một tay rút Phi Tê Kiếm ra, đi quyền vài đường kiếm bóng loáng bén nhọn dứt khoát, khí lực bỗng nổ tung. Mái tóc hắn đùa vui trong gió, kỹ nghệ dứt khoát sắc nhọn nhưng cũng không kém phần ưu nhã vạn phần.

 

Một loạt tiếng reo hò từ phía khán đài.

 

“Mãn đường mãn đàm hoa túy tam thiên dung, nhất kiếm khan hàn thập tứ châu*, không ngoa là hắn.”

 

 Phượng Khuynh Thiên cũng nhìn thẳng Thẩm Túc, dục vọng chinh phục trong mắt nàng ta không ngừng hừng hực.

 

Ánh mắt của ta cũng tập trung vào Thẩm Túc, không nhịn được, hắn thực sự quá lóa mắt, khiến mọi ánh nhìn của người khác không dứt ra được.

 

Tầm mắt xuyên qua biển người, Thẩm Túc đột nhiên nghiêng đầu nhìn ta, dưới ánh mặt trời thiêu đốt, hắn nhếch khóe miệng mỉm cười. Trái tim ta bỗng dưng trì trệ.

 

Ta không thể chịu đựng được! Ta không thể chịu nổi chút nào!

 

Ta cố gắng bỏ chạy, cố gắng ngăn chặn tiếng đập giục giã của con tim mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-dao-mao/11.html.]

 

Đêm đó, ta lại mơ thấy Thẩm túc, giấc mơ này còn mất máu hơn lần trước gấp nhiều lần. Chỉ có điều lần này, kẻ bị treo xiềng xịch là ta. Thẩm Túc ngồi bên cạnh, mái tóc dài lòa xòa tuôn xuống, vẻ mặt bất cần mọi chuyện, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đụng chạm thắt lưng của ta, thắt lưng rơi xuống đất.

 

Sau đó hắn hơi nhếch môi, trầm thấp từ tốn mê hoặc nói:

 

"Muội muội thật đẹp. Chúng ta là huynh muội, nhưng ta đã yêu muội từ rất lâu rồi."

 

Lời vừa dứt, hắn đã cúi xuống bao lấy người ta, trằn trọc triên miên môi ta không ngừng, sự điên cuồng khiến ta không thể dứt ra được. Tay ta cũng bị hắn cầm nắm, các ngón tay dần dần đan vào cho đến khi hòa quyện thành một thể. Ta thậm chí không thể nói được một câu hoàn chỉnh nào.

 

Thời gian qua đi, hình ảnh Thẩm Túc từ phía sau bình phong đi ra, trên người vẫn còn có hơi nước ẩm ướt.

 

“Chiêu Quân.”

 

Hắn hôn lên trán ta, nhẹ nhàng gọi tên ta: “Muội đừng mong thoát khỏi ta. Ngoan ngoãn một chút, ta không muốn làm muội đau, được chứ?”

 

Mộng xuân kết thúc đột ngột vào lúc này. Ta tỉnh dậy, cũng không ngủ được nên ngồi hồn vía trên mây ôm chăn đến sáng. Thẳng đến trời sáng, Tùng Tuyết mang theo chậu nước rửa mặt bước vào, nói một tin cực kỳ đau nhói: "Hoàng hậu muốn chọn Thái tử phi cho Thái tử."

 

Ta sửng sốt một chút: “Thái tử phi?”

 

“Đúng vậy, nô tỳ nghe nói, trưởng nữ Lý gia và nhị nữ Mộ Dung gia đều đang trong đang được thẩm định. Chờ đã, công chúa...”

 

Tùng Tuyết chưa kịp nói xong, ta đã nhanh chóng nhảy ra khỏi giường, vội vàng mang giày tất rồi lập tức chạy đến Đông cung.

Loading...