Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thái Tử Chăn Trâu - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-09-04 09:42:50
Lượt xem: 63

Cho dù là lấy trứng chọi đá, vì vậy mà bị Tiêu Minh Ấp hoàn toàn chán ghét, nàng cũng chưa từng hối hận.

 

Chỉ là, khi hai đứa trẻ bị rượu độc hại chết, nàng ra sức ngăn cản, kết quả lại bị Tiêu Minh Ấp một đao đ.â.m chết.

 

Trước khi chết, nàng trừng mắt, cố gắng bò về phía Tiêu Minh Ấp: "Lý tỷ tỷ... đối xử với ngươi không tệ, tại sao ngươi lại vong ân bội nghĩa như vậy!"

 

Mà Tiêu Minh Ấp chỉ cao ngạo nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng, vô tình: "Tất cả là do nàng ta xen vào chuyện bao đồng, nếu không phải nàng ta báo tin tức của ta cho phụ hoàng, thì phụ hoàng sao có thể phái người g.i.ế.c c.h.ế.t A Nguyệt của ta!"

 

Nghe thấy những lời này, Lưu trắc phi sững sờ, sau đó lại cười lớn.

 

Máu tươi không ngừng trào ra từ miệng nàng, nàng nằm trên mặt đất, ánh mắt tuyệt vọng: "Lý tỷ tỷ, yêu nhầm người rồi..."

 

"Ta cũng vậy..."

 

Vào khoảnh khắc sinh mệnh sắp lụi tàn, nàng dùng sức ôm chặt hai đứa con trai sinh đôi của ta vào lòng.

 

"Đừng sợ... di nương đưa hai con... đi tìm mẫu thân..."

 

18.

 

Tỉnh giấc, ta đã nước mắt đầm đìa.

 

Cảm giác như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim ta, đau đớn đến mức khó thở.

 

Đông Ảnh nói cho ta biết, Lưu trắc phi đã dẫn theo Thừa Dụ đi gặp Tiêu Minh Ấp.

 

Hiện giờ vẫn chưa thấy trở về.

 

Ta đi tìm Thừa Trạch, cùng người của Lễ bộ bàn bạc về đại điển đăng cơ sẽ được tổ chức sau bảy ngày nữa.

 

Nhưng không biết vì sao, hôm nay, tâm trạng ta vô cùng bất an.

 

Luôn cảm thấy như sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.

 

"Mẫu hậu mệt mỏi sao?"

 

Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Thừa Trạch, ta lắc đầu.

 

Nó phẩy tay, cho người của Lễ bộ lui xuống.

 

Sau khi Thừa Uyên tan học, ba mẹ con ta cùng nhau dùng bữa.

 

Thế nhưng, khi nghĩ đến kết cục thê thảm, bảy lỗ chảy m.á.u của hai đứa trẻ trong mơ, nỗi bất an trong lòng ta càng thêm mãnh liệt.

 

May mà...

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-chan-trau/chuong-9.html.]

May mà lúc trước, ta đã không nói cho Tiêu Minh Ấp biết sự thật.

 

Hiện giờ, chúng vẫn còn sống sờ sờ trước mặt ta.

 

Ngay lúc ta tưởng rằng, hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, thì Đông Ảnh mặt mày tái nhét, chạy vào trong điện.

 

19.

 

Đã xảy ra chuyện!

 

Đông Ảnh do dự, muốn ta ra ngoài nói chuyện.

 

Ta quay đầu lại nhìn hai đứa trẻ, thản nhiên nói: "Nói ngay tại đây đi."

 

Có một số chuyện, không thể giấu giếm cả đời được.

 

"Tam điện hạ... bị bắt cóc rồi!"

 

Ta "xoạt" một tiếng đứng bật dậy, hai đứa trẻ cũng lo lắng chạy theo sau ta.

 

Mấy đứa trẻ ở Đông cung tuổi đời gần gần nhau, tình cảm rất tốt.

 

Thừa Trạch siết chặt nắm đấm: "Ai dám bắt cóc Tam đệ?"

 

Thừa Uyên khóc nức nở: "Hu hu hu, mẫu hậu, người mau đi cứu Tam đệ đi!"

 

Ta không nói gì, chỉ dẫn theo hai đứa trẻ, vội vã đi đến mật thất giam giữ Tiêu Minh Ấp.

 

Khi chúng ta đến nơi, Tiêu Minh Ấp đang túm lấy Thừa Dụ, dùng một cây trâm kề vào cổ nó.

 

Nhìn thấy ta, Thừa Dụ khóc đến mức nước mũi chảy dài: "Mẫu hậu, cứu con, phụ thân muốn g.i.ế.c con!"

 

Huynh trưởng áy náy nói: "Thái phi chỉ nói để bọn họ đoàn tụ, không cho người giám sát, ta cũng nghe theo lời muội ấy!"

 

Ta lắc đầu: "Không liên quan đến huynh trưởng."

 

Nhìn thấy Thừa Uyên và Thừa Trạch, Tiêu Minh Ấp lộ vẻ mặt ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh sau đó, lại trở nên hung ác, nham hiểm.

 

Còn Lưu trắc phi thì khóc đến mức gần như ngất xỉu, quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu.

 

"Điện hạ, chàng có chuyện gì, cứ trút giận lên ta! A Dụ là người vô tội!"

 

Tiêu Minh Ấp phớt lờ lời cầu xin của Lưu trắc phi, chỉ nhìn chằm chằm vào ta: "Lý Nguyên Anh, ta lệnh cho ngươi, lập tức triệu tập quần thần, tuyên bố tin tức ta vẫn còn sống, nếu không, ngươi đừng mong nhìn thấy đứa trẻ này nữa!"

 

"Sau đó thì sao? Ngươi muốn làm gì?"

 

Loading...