Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THÁI HẬU MƯỜI TÁM TUỔI - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-03 19:13:01
Lượt xem: 3,331

Thác Bạt Tín nhìn ta với ánh mắt đầy mong đợi.

 

Ta nghĩ nửa ngày, buột ra một câu: “Ai gia thấy con vẫn nên đọc thêm vài bản tấu chương, cả ngày vui chơi thế này cũng không phải cách.”

 

Thác Bạt Tín lập tức sụ mặt xuống.

 

“Mẫu hậu thiên vị quá rồi!” Hắn than vãn: “Cớ sao để người khác nghỉ ngơi, mà lại bắt trẫm làm việc?”

 

Ta nghiêm mặt: “Con là Hoàng đế! Hoàng đế thì phải ra dáng Hoàng đế!”

 

“Biết rồi biết rồi!”

 

Thác Bạt Tín bĩu môi: “Hôm nay là sinh thần của trẫm! Sinh thần của trẫm mà!”

 

Thấy bộ dáng của hắn, cuối cùng ta vẫn không nhịn được cười.

 

“Thôi được rồi.”

 

Ta gắp một miếng thức ăn bỏ vào bát hắn: “Ai gia đùa với con thôi.”

 

“Vậy mới phải.” Thác Bạt Tín lại vui vẻ gặm chân giò.

 

Xem kìa, nào có giống dáng vẻ của một quốc vương.

 

Suốt bữa cơm, chỉ có Thác Bạt Thành là không nói lời nào.

 

Tất nhiên rồi, ta cũng không để ý tới hắn.

 

Ta cố tình như vậy mà.

 

14

 

Ban đêm, ta lại cảm giác có thứ gì đó bò lên giường.

 

Ta không quan tâm hắn, nhắm mắt giả vờ ngủ.

 

“Mẫu hậu?”

 

Thác Bạt Thành thấy ta không đáp, lại ghé gần hơn.

 

“Mẫu hậu có phải đang giận nhi thần?”

 

Phải, ta đang giận.

 

Tạ Tùy An trước đây mỗi tháng đều gửi một bức thư, ta còn nghĩ trong hoàng cung Bắc Cảnh có gian tế.

 

Nếu không thì kẻ đưa thư sao có thể dưới mí mắt ta, thần không biết quỷ không hay mà đưa thư tới.

 

Cho đến một ngày, ta đi tìm Thác Bạt Thành.

 

Thác Bạt Thành không có trong điện, ta liền dạo quanh trong cung của hắn.

 

Đi một hồi, ta phát hiện một chiếc hộp gấm dưới giường của hắn.

 

Ta mở ra xem, bên trong là những bức thư viết tay.

 

Hoàng cung Bắc Cảnh không có gian tế, thư đều bị thằng nhóc này chặn lại.

 

Hắn giữ lại phần tình cảm mật thiết, phần còn lại lén lút đưa tới cung của ta.

 

“Thư của ai gia, con dựa vào cái gì mà chặn lại?”

 

Thác Bạt Thành ôm lấy ta: “Nhi thần sợ mẫu hậu nhìn vật nhớ người.”

 

Ta lườm hắn một cái.

 

Ta tự mình nuôi dưỡng con trai, chẳng lẽ còn không rõ hay sao?

 

Hắn vẫn còn dè chừng, sợ ta mềm lòng với Nam Chu.

 

Đây chính là đứa con tốt của ai gia!

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-hau-muoi-tam-tuoi/chuong-8.html.]

 

Thác Bạt Thành nhẹ nhàng vuốt tóc ta: “Mẫu hậu bớt giận, nhi thần cam đoan, sau này hoàn toàn tin tưởng mẫu hậu.”

 

Ta không tin.

 

Nhưng không tin thì làm sao, ai gia chỉ là một kế mẫu mười tám tuổi.

 

“Mẫu hậu, trời lạnh rồi, nhi thần bồi người nghỉ ngơi nhé.”

 

Ta đẩy hắn ra: “Nhiếp chính vương, con quá phận rồi.”

Hắn khẽ cười, sau đó chui vào chăn của ta.

 

“Vậy nhi thần lại quá phận thêm chút nữa.”

 

Ta liền đá hắn ra ngoài.

 

“Sau này không có sự cho phép của ai gia, con không được tự tiện ra vào tẩm điện của ta.”

 

Ta trầm mặt: “Ai gia chỉ nói một lần này thôi.”

 

Sau khi Thác Bạt Thành rời đi, Trọng Xuân lo lắng bước tới.

 

“Tiểu thư, sao cô phải mặt nặng mày nhẹ như vậy.”

 

Ta liếc nhìn nàng: “Sao, ngươi đau lòng à?”

 

“Tiểu thư lại đùa ta.”

 

Trọng Xuân bĩu môi: “Ai mà không nhìn ra được ý tứ của điện hạ đối với người, chỉ có mình tiểu thư là không thấy.”

 

Ta cười nhẹ: “Ai nói ai gia không thấy?”

 

Chính vì ta nhìn quá rõ, nên mới đuổi hắn đi.

 

Hoàng cung Bắc Cảnh, rốt cuộc không phải nhà của Triệu Minh Thư ta.

 

Nhiếp chính vương và Thái hậu không rõ ràng, truyền ra chỉ trở thành trò cười mà thôi.

 

Hơn nữa, bây giờ còn chưa phải lúc.

 

“Ngươi đi mời bệ hạ tới, nói ta có chuyện cần bàn bạc.”

 

15

 

Mùa thu năm đó, Thác Bạt Tín ban hành lệnh mới, lập học đường khắp nơi ở Bắc Cảnh.

 

Việc này ta đã sớm suy tính, nhưng vì chuyện Nam Chu còn chưa xử lý xong, nên ta đã gác lại.

 

Hiện giờ thiên hạ vừa định, cũng là lúc nhắc đến.

 

Bắc Cảnh tuy có trăm vạn tinh binh, nhưng không thể toàn quốc trên dưới đều là những võ phu không hiểu biết.

Chuyện này ta không giao cho ai, tự mình ra tay lo liệu.

 

Chỉ tốn một năm, đã xuất hiện một lớp người tài năng.

 

Có bọn họ, bên hoàng đế cũng không cần việc gì cũng đến ta nhúng tay.

 

Mùa xuân năm sau, Thác Bạt Hữu cuối cùng cũng nhận ra ý tứ của cô nương A Uyển, tới xin ta ban hôn.

 

Ta cười hắn là kẻ không hiểu phong tình, khiến người ta phải đợi thêm một năm.

 

Thác Bạt Hữu nhìn ta đầy oán trách, nói: “Chẳng phải tại mẫu hậu không chỉ điểm, hại nhi thần uổng công nhiều việc.”

 

Ta lười để ý hắn, phẩy tay một cái: “Ai gia đồng ý, hôn sự con tự mình chuẩn bị đi!”

 

Hắn mừng rỡ quá đỗi, quỳ trên mặt đất “cộc cộc cộc” dập đầu ba cái.

 

Sau khi thành thân, hắn trưởng thành hơn nhiều, vậy mà cũng bắt đầu nghiên cứu chính sự.

 

Văn không thành thạo, võ không thông thạo, ngược lại lập ra một sở hành thương, quản lý các cửa hàng lớn nhỏ trong Bắc Cảnh gọn gàng đâu ra đấy, nhất thời quốc khố đầy đủ, ngay cả ta cũng được hưởng lợi.

 

Loading...