Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THÁI HẬU MƯỜI TÁM TUỔI - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-03 19:11:02
Lượt xem: 3,452

5

 

Buổi tối, ta mượn ánh nến yếu ớt để xem những lá thư mà Tạ Tùy An đã bí mật gửi cho ta mấy năm qua.

 

Hắn sau khi cưới tam tỷ sống không tốt lắm.

 

Khi mới thành thân, tam tỷ đối với hắn còn có vài phần nhu tình như nước, nhưng hắn đối với tam tỷ vẫn luôn lạnh nhạt.

 

Thế nhưng tam tỷ vốn dĩ cũng không phải vì thích hắn mà mới lấy hắn.

 

Là đích công chúa cao quý của Nam Chu, làm sao có thể cam tâm suốt ngày xoay quanh một khúc gỗ.

 

Vậy nên một năm sau khi con của họ chào đời, tam tỷ không còn nói chuyện với hắn nhiều.

 

Nghe nói nàng không biết từ đâu tìm được một nhóm tiểu quan, ai nấy đều thanh tú, giỏi ca múa, dưỡng ngay trong viện bên cạnh của Tạ Tùy An.

 

Thế nhưng hắn lại thấy thanh tĩnh.

 

Hắn bắt đầu viết thư cho ta.

 

Thư của hắn mỗi tháng một phong, ta chưa từng hồi âm lần nào.

 

Ngày ta hòa thân, đối mặt với sự khiêu khích của tam tỷ, hắn không thay ta nói lời nào, từ đó ta đã quyết định quên đi những lời thề non hẹn biển trước kia, không còn liên quan gì đến hắn.

 

Từ lần đầu tiên nhận được thư, ta đã bắt đầu điều tra, hắn rốt cuộc dùng cách nào để gửi thư đến Bắc Cảnh.

 

Nhưng tra rất lâu vẫn không tra ra được gì.

 

May mắn là trong thư của Tạ Tùy An cũng không viết gì quan trọng, ta tạm thời đặt chuyện này sang một bên.

 

Ta lại xem qua mấy chục phong thư, rồi thổi đèn đi ngủ.

 

Trong giấc ngủ, ta mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.

 

Giấc mơ này vô cùng hoang đường.

 

Ta mơ thấy Thác Bạt Thành nửa đêm mò lên giường ta.

 

Đến cảm giác trên da thịt cũng vô cùng chân thực.

 

Rồi ta chạm vào một bàn tay bên cạnh giường.

 

Ta run rẩy cả người, giật mình mở mắt, đối diện với ánh mắt của Thác Bạt Thành.

 

"A Thành sao lại ngồi bên giường ai gia, nửa đêm, điều này không hợp quy củ."

 

Ta ngồi dậy, tim đập thình thịch.

 

Thác Bạt Thành nhìn ta một hồi, rồi cười.

 

"Nói đến không hợp quy củ, nhi thần sao bì kịp mẫu hậu."

 

Lòng ta trầm xuống.

 

Thác Bạt Thành lấy tay giấu sau lưng ra, trong tay cầm chính là những lá thư ta quên thu lại.

 

"Mẫu hậu."

 

Giọng hắn trầm xuống: "Người sẽ không thông địch phản quốc chứ?"

 

6

 

"Đương nhiên là không."

 

Ta thở phào nhẹ nhõm: "Bắc Cảnh chính là quốc đô duy nhất của ai gia."

 

Thác Bạt Thành nhướng mày: "Vậy còn những lá thư này..."

 

"Chỉ là mấy thứ vô giá trị, đốt đi là được."

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Lúc này ta vô cùng cảm tạ, Tạ Tùy An vẫn biết chừng mực.

 

Thác Bạt Thành nheo mắt, cố gắng tìm ra sơ hở trên mặt ta.

 

Nhưng ta nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút sợ hãi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-hau-muoi-tam-tuoi/chuong-3.html.]

Sau một hồi đối diện ngắn ngủi, ánh mắt hắn dần mềm lại.

 

"Gia thư của mẫu hậu quý giá, sao có thể tùy tiện đốt được."

 

Hắn đứng dậy, lại đem những lá thư này nhét vào trong hòm trang điểm của ta.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm.

 

"Ngươi nửa đêm tìm ai gia có việc gì?"

 

Hắn quay người lại: "Bệ hạ bị ám sát rồi."

 

Lông mày ta nhíu lại: "Khi nào?"

 

"Ngay sau khi mẫu hậu rời đi một canh giờ."

 

Kẻ ám sát giả làm cung nữ, khi Thác Bạt Tín đang tắm, lại cố gắng dùng d.a.o găm để g.i.ế.c hắn.

 

May mắn hắn nhanh tay nâng tay đỡ một chút, chỉ là bị thương ở cánh tay.

"Ta tìm thấy cái này trên người thích khách."

 

Thác Bạt Thành từ tay áo lấy ra một tấm thẻ gỗ, ta nhìn kỹ, trên đó khắc rõ ràng đồ đằng của Nam Chu.

 

"Người Nam Chu?"

 

"Mẫu hậu đã từng thấy họa tiết này chưa?"

 

Ta cầm thẻ gỗ lên nhìn kỹ, cảm giác có chút quen thuộc.

 

"Thứ này giống như từ trong cung truyền ra."

 

Người Nam Chu quả thực xảo quyệt, vừa đàm phán vừa ám sát song song.

 

"Ta đã đánh giá thấp bọn chúng rồi."

 

Ta trả thẻ gỗ lại cho Thác Bạt Thành: "A Tín bây giờ thế nào rồi?"

 

"Không có gì đáng ngại."

 

Thác Bạt Thành nói: "Nhưng nhi thần nghĩ, chuyện hòa đàm vẫn cần phải cân nhắc thêm."

 

Ta nhẹ cười: "Ai nói ta muốn hòa đàm với bọn chúng?"

 

"Không hòa đàm?"

 

"Phải."

 

Ta thu lại nụ cười: "Ai gia muốn Nam Chu diệt quốc."

 

7

 

Hôm sau, ta đi thăm Thác Bạt Tín.

 

Cánh tay hắn gần như bị băng bó thành cái bánh chưng, trông rất buồn cười.

 

8

 

“Khổ cho con rồi, A Tín.”

 

Thác Bạt Tín mỉm cười nhẹ nhàng: “Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng ngại.”

Hắn ngồi dậy, thân người dựa vào đầu giường: “Hôm nay đại ca nói với ta rằng, mẫu hậu không định hòa đàm nữa.”

 

“Mẫu hậu thật sự hạ quyết tâm được sao?”

 

Ta gật đầu.

 

“A Tín.”

 

Ta mở lời: “Kể từ khi mẫu thân ta qua đời, ta đã không còn chút tình cảm nào với Nam Chu.”

 

Bọn chúng có thể yên tâm.

 

Ta vừa mới gả qua đây nửa năm, Nam Chu đã truyền tin mẫu thân qua đời.

 

 

 

Loading...