Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thái Hậu Chỉ Muốn Thoát Khỏi Nhiếp Chính Vương - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-11 18:57:24
Lượt xem: 6,853

"Chúng ta thắng rồi! Tiểu Huyền Tử!"

"Thắng rồi? Là ý nói đánh thắng trận sao? Nhưng Vương gia mới chỉ vừa xuất phát thôi mà."

Tiểu Huyền Tử rõ ràng là không hiểu được niềm vui của ta.

"Nhanh, bưng cho ta bát kem sữa đông lạnh đến đây!"

Ta chỉ giữ lại vài cung nữ thái giám thân cận để hầu hạ, tuy rằng bọn họ có khuyên can ta vài câu, nhưng rốt cuộc cũng không lay chuyển được ta.

"Nương nương, người đã ăn bát thứ mười rồi, không thể ăn thêm nữa... nhỡ đâu Vương gia..."

"Suỵt!" Ta vội vàng làm động tác im lặng.

Lúc này, đừng nhắc đến cái tên phá đám kia.

Bọn họ muốn nói lại thôi hồi lâu, còn ta thì ăn đã đời.

Cảm giác không ai quản thật là tuyệt vời, đây mới là cuộc sống mà Thái hậu nên có.

Nhưng ta cũng chỉ vui vẻ được nửa ngày.

Nửa đêm, ta bị đau bụng tiêu chảy rồi lên cơn sốt cao.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Lần này, ta ốm liệt giường cả tháng trời.

7

Nghĩ đến việc trước khi xuyên không ta cũng coi như là người vượt qua bài kiểm tra chạy 800 mét, sao bây giờ ốm một cái lại ốm lâu như vậy.

Suốt một tháng nay, tin chiến thắng liên tiếp từ biên cương truyền về.

Còn những bức thư khác mà Thương Trì gửi đến, ta đều ném sang một bên.

Mắt không thấy tâm không phiền.

Tuy rằng bị bệnh, nhưng ta cũng coi như đã chơi hết những trò giải trí có thể chơi trong cung.

"Tiểu Huyền Tử, không còn trò gì chơi nữa sao?"

Ta chán nản đập quả óc chó trong tay, sự bất mãn trong lòng không cần nói cũng biết.

Tiểu Huyền Tử sợ hãi nhìn ta, giống như sợ bị mất đầu.

Thôi được rồi, làm khó một tiểu thái giám cũng không phải tác phong của ta.

Nhưng có câu nói rất hay, cấp trên có nhu cầu, cấp dưới nhất định sẽ hành động.

Việc ta sống quá nhàm chán không biết đã bị ai truyền ra ngoài, chỉ là đến tối, Tiểu Huyền Tử bưng một cái khay được che kín bằng vải đi vào.

"Đây là cái gì?" Ta có chút tò mò.

"Là lễ vật Nam Bình vương dâng tặng Thái hậu, người có muốn xem không?"

Nam Bình vương à, ta biết, là một tiểu phiên vương luôn tìm mọi cách để leo lên cao.

Ban đầu, ta đương nhiên là chẳng thèm ngó ngàng gì tới mấy món đồ đó, nhưng có lẽ là do tò mò xui khiến, ta gật đầu.

"Vậy thì xem một chút."

Tấm lụa đỏ bị ta nhẹ nhàng vén lên, trong nháy mắt, hai mắt ta sáng rực.

Tiểu Huyền Tử đang bưng khay, suýt chút nữa thì đứng không vững.

Đây là... thẻ bài xanh?

"Nương nương, cái này..."

"Tiểu Huyền Tử... ta có thể sao?" Ta tràn đầy mong đợi nhìn hắn.

"Cái này..."

Không từ chối trực tiếp, điều này chứng tỏ là gì?

Chứng tỏ việc Thái hậu nuôi nam sủng cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.

Được rồi, ta không phải là người đầu tiên.

Không phải là người mở đường, vậy thì cũng không tính là chuyện gì to tát.

Ta đã nói rồi, Thái hậu trẻ tuổi như ta, sao có thể ngày nào cũng chỉ biết ăn uống chứ?

Nghĩ đến đây, ta không khỏi bật cười thành tiếng.

"Vậy thì món quà này... Nương nương, người muốn giữ lại sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-hau-chi-muon-thoat-khoi-nhiep-chinh-vuong/chuong-3.html.]

"Giữ lại."

Chuyện này còn cần phải do dự sao?

Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9 !!!

8

Ta từng nghĩ làm Thái hậu rất sướng, nhưng chưa từng nghĩ lại có thể phóng túng như vậy!

"Vậy thì đêm nay, người muốn..."

"Xoạch, xoạch, xoạch!" Lời Tiểu Huyền Tử còn chưa dứt, ta đã lật ba tấm thẻ bài.

Hôm nay, cứ thử một chút xem sao.

Tiểu Huyền Tử đứng ngây ngốc tại chỗ, một lúc lâu sau mới khó khăn lên tiếng: "Nương nương, người mới khỏi bệnh, thân thể e là không chịu đựng nổi."

Ta xua xua tay, thản nhiên nói: "Cực khổ thế này, Ai gia chịu được."

Nam sủng nho nhỏ, ta dễ dàng nắm trong lòng bàn tay!

Thấy trời đã về khuya, ta không khỏi phấn khích.

Tiểu chó săn? Cún con? Cơ bụng 8 múi? Cơ bắp cuồn cuộn?

Đây mới là cuộc sống mà Thái hậu nên có!

Thế nhưng theo màn đêm buông xuống, ta đợi trái đợi phải cũng không thấy bóng dáng ai.

Không phải chứ! Thái độ phục vụ kém vậy sao?

"Tiểu Huyền..."

"Cọt kẹt -" Cửa bị đẩy ra.

Nhưng nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, ta sững sờ.

Thương Trì?

Lại còn là Thương Trì mặc áo mỏng?

Đây là Nhiếp Chính vương tiếng tăm lừng lẫy sao? Lý thái y theo đuổi thành công rồi? Vậy Thương Trì đến chỗ ta làm gì?

Hơn nữa, hiện tại hắn chẳng phải nên ở sa trường chinh chiến sao?

Chuyện này xảy ra quá đột ngột, khiến đầu óc ta bây giờ vẫn còn mơ hồ.

"Sao ngươi lại ở đây?" Vài lời theo bản năng hỏi ra khỏi miệng.

Hắn cởi rộng cổ áo, nhướng mày, khẽ cười một tiếng:

"Bản vương đến xem thử, thân thể nương nương rốt cuộc chịu nổi như thế nào."

9

Lúc nói câu này, trong mắt hắn tràn đầy ý cười.

Nhưng không biết vì sao, hắn càng cười rạng rỡ, ta càng thấy lạnh sống lưng.

Dáng vẻ này của hắn, thật sự rất đáng sợ.

"Ngươi... ngươi đừng tới đây."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt hắn càng thêm âm trầm.

"Thái hậu nương nương sợ ta?"

Ta sao có thể không sợ? Dáng vẻ kia của hắn, như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy.

"Ngươi... láo xược! Tâm ý của Ai gia há có thể để ngươi tự tiện đoán mò!" Ta cất cao giọng, tuy rằng có chút chột dạ nhưng vẫn cố gắng ra vẻ uy nghiêm của một Thái hậu.

Nhưng hiển nhiên, chút khí thế này của ta chẳng có chút tác dụng uy h.i.ế.p nào.

"Tâm tư gì?”

"Là tâm tư muốn mời ba nam sủng đến hầu hạ?”

"Hay là... tâm tư muốn tác thành ta và Lý thái y kia?”

"Ta ngược lại muốn hỏi Thái hậu nương nương, rốt cuộc là từ đâu nghe được chuyện ta thích nam nhân?"

Sắc mặt ta cứng đờ, có chút do dự: "Chẳng lẽ không phải sao?"

"Hừ." Hắn dường như bị chọc cười.

Chỉ là, từ lúc nào mà hắn đã đến gần ta như vậy?

Loading...