Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tây Mễ Lục - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-28 16:17:21
Lượt xem: 215

[Zhihu] Tây Mễ Lục 

Đề cử: 

 

Theo nguyên tác, không có tôi, Tống Chi Viễn nên thuận lợi ở bên Từ Diệu Diệu mới đúng.

 

Nhưng Tống Chi Viễn cứ như bị qu.ỷ nhập, đ.iên cuồng nhắn tin cho tôi.

 

“Tây Tây, anh biết em không có quan hệ gì với thằng nhóc kia cả. Quay lại đi, chúng ta bắt đầu lại.”

 

“Lẽ nào em quên tình cảm bốn năm sao? Anh không tin em nhẫn tâm như vậy.”

 

“Tây Tây, anh không thể thiếu em.”

 

Bạn nói xem sao con người lại kì lạ vậy.

 

Khi tôi ở bên hắn, hắn phớt lờ không để ý.

 

Bây giờ chia tay rồi.

 

Lại rất hăng hái.

 

Tôi lười để ý đến cái loại thâm tình đến muộn này, block luôn.

 

Đến đêm, tôi vừa mới ngủ thì bị tiếng chuông cửa làm tỉnh.

 

Vậy mà là Từ Diệu Diệu....với Tống Chi Viễn đã say.

 

“Nửa đêm anh ấy say rượu, không gọi được cho cậu, ông chủ quán bar liền gọi cho tớ. Trên đường anh ấy cứ luôn gọi tên cậu, tớ liền đưa anh ấy đến đây.”

 

Từ Diệu Diệu đẩy Tống Chi Viễn xuống sofa:

“Tây Tây, tớ cũng không biết tại sao cậu với Tống Chi Viễn chia tay. Nhưng mọi việc đều phải có mức độ, bình thường Tống Chi Viễn rất cao ngạo, hiện tại uống say vì cậu, tớ thấy đủ rồi.”

 

Nghe xong tôi rất buồn cười.

 

Cái gì mà cậu ta thấy đủ rồi.

 

Cậu ta thấy đủ rồi, thì tôi phải quay lại với Tống Chi Viễn chắc?

 

Lục Nhiên bị tiếng nói làm tỉnh, nhóc đấy dựa vào cửa phòng ngủ phụ:

“Chị gái này, nếu anh ta tốt như vậy, thì có thể tự gả cho anh ta, đừng có xúi giục người đã có chồng ngoại tình chứ?”

 

Sự khó chịu của Lục Nhiên đều viết trên trán rồi:

“Còn nữa, nói chuyện có tố chất chút được không, đây cũng không phải trung tâm thu nhận rác thải, sao đồ gì cũng đem đến đây vứt. Làm sao mà vác người ra được, vẫn là phiền chị vác ra ngoài, nếu không tôi báo cảnh sát.”

 

Từ Diệu Diệu choáng váng:

“Cậu là....”

 

Tôi còn chưa kịp trả lời, Lục Nhiên ngẩng cao đầu kiêu hãnh:

“Người đàn ông mới của chị ấy.”

 

Ngữ khí không biết tại sao, còn có chút kiêu ngạo.

 

Nghe được những lời đấy, biểu cảm của Từ Diệu Diệu thay đổi có chút vi diệu.

 

Sau đó oán trách nhìn tôi:

“Tại sao yêu đương cũng không biết dẫn đến cho tớ xem xem, thì bây giờ cũng không đến mức ngượng ngùng như vậy.”

 

Ồ!

 

Bây giờ ngược lại là tôi sai cơ đấy.

 

Sao tôi nhớ ngày hôm đó rõ ràng tôi nói với cậu ta rồi nhỉ.

 

Từ Diệu Diệu nói xong, Lục Nhiên cười.

 

Lông mày nhếch lên:

“Để chị xem? Chị là ai?”

 

“Tôi là bạn thân nhất của Tây Tây, Từ Diệu Diệu.”

 

Sau đấy Từ Diệu Diệu cười đùa nói:

“Lời nói của tôi trước mặt Tây tây rất có trọng lượng, cậu muốn ở bên Tây Tây của chúng tôi, phải thông qua tôi đã. Nếu không, sau này hai người cãi nhau, tôi sẽ không nói giúp cậu đâu.”

 

Trong lòng tôi có chút lo lắng không biết nói sao.

 

Ban đầu Tống Chi Viễn vì những lời này, lại bắt đầu cùng Từ Diệu Diệu ăn cơm, lại còn tặng quà cho cho cậu ta.

 

Cuối cùng bọn họ ngày càng thân thiết, tôi ngược lại biết thành người ngoài cuộc.

 

Có vết xe đổ lần trước, tôi sợ Lục Nhiên cũng bị Từ Diệu Diệu “Cướp” mất.

 

Kết quả Lục Nhiên cười giễu cợt:

“Chỉ mình chị có mồm, người khác không có chắc, tôi cần chị nói thay tôi à?”

 

Lục Nhiên ngày càng không kiên nhẫn:

“Có cái thời gian này, phiền chị mau vác người đi dùm. Đêm hôm không hiểu đi nhét một người đàn ông vào nhà cô gái chưa chồng có ý gì, chị không quan tâm đến danh tiếng của bạn thân chị, nhưng tôi thì lo lắng cho danh tiếng của bạn gái tôi.”

 

Từ Diệu Diệu ăn nói hùng hồn, vậy mà bây giờ bị nghẹn không nói lên lời.

 

Tôi mà mượn được nửa cái mồm của nhóc này, thì tôi đã không đến mức bị Từ Diệu Diệu chèn ép nhiều năm như vậy.

 

Từ Diệu Diệu thấy tôi không có ý tứ giữ lại, nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể mang Tống Chi Viễn say mèm rời đi.

 

Đợi người đi rồi, Lục Nhiên mới liếc xéo tôi một cái.

 

“Kết bạn toàn với loại người này, tôi phát hiện mắt nhìn người của chị thật sự rất kém.”

 

Nói xong chắc là cảm thấy mình hơi lố, lại bổ sung thêm câu:

“Cũng chỉ có tôi là được.”

 

Tên nhóc con này!

 

Mắng người còn không quên tự khen mình.

 

Nhìn thấy Từ Diệu Diệu tắt điện, lòng tôi rất sảng khoái a.

 

Tâm tình tốt tôi cũng không kì kèo với nhóc đấy nữa, cười hihi hỏi:

“Cái mồm này của cậu tôi rất thích, bán không?”

 

Hỏi xong.

 

Lục Nhiên cau mày suy nghĩ.

 

Rồi đột nhiên tiến gần lại cắn môi tôi.

 

Tôi ngơ rồi.

 

Lục nhiên ho nhẹ hai tiếng:

“Không bán, nhưng chị có thể sử dụng bất cứ lúc nào.”

 

Ngay sau đó.

 

Tầm nhìn của tôi lại bị khung bình luận chiếm đóng.

 

[ Tết đến rồi, tết đến rồi anh chị em ơi. Định luật tám tập không có lừa tôi, cờ CP “Tây Mễ Lục” lên rồi.]

 

[ Ông trời, in-su-lin*, mau đưa in-su-lin cho tôi.]

 

(*in-su-lin (một loại kích thích tố do tuyến tuỵ tiết ra, có thể xúc tiến sự hình thành tinh bột trong cơ và gan của cơ thể động vật, thúc đẩy quá trình sử dụng và ô-xy hoá đường glucô trong cơ thể, từ đó điều tiết hàm lượng đường trong m.á.u và cơ thể. Khi lượng insulin tiết ra bị giảm sẽ gây ra bệnh tiểu đường.))

 

[ Hahahahah, bây giờ Lục Tủi Tủi đang trong phòng cuộn chăn gào thét âm thầm, nhóc có biết tương lai mình sẽ là tổng tài không?!]

 

Cuộn trong chăn gào ghét?

 

Hình ảnh quá kích thích.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tay-me-luc/chuong-3.html.]

Tôi không tử tế chút nào tự bổ não cho chính mình.

 

Đợi đến khi tỉnh táo lại, mới phát hiện không biết từ lúc nào, tay tôi đã sờ sờ lên chỗ bị hôn ban nãy.

 

Suy đi xét lại.

 

Có phải tôi vừa....bị nhóc con kia trêu chọc đấy chứ?

 

Ngày hôm sau, Từ Diệu Diệu làm như chưa có gì sảy ra.

 

Gọi điện hỏi tôi về chuyện của Lục Nhiên.

 

Tôi nhớ lúc tôi mới ở bên Tống Chi Viễn, cậu ta cũng hỏi đông hỏi tây như vậy.

 

Bây giờ lặp lại lần nữa.

 

Hiển nhiên là bỏ Tống Chi Viễn, chuẩn bị tấn công Lục Nhiên đây mà.

 

Sao mà tôi đổi một người, mục tiêu của cô cũng đổi theo vậy.

 

Đây không phải là thích bọn họ.

 

Mà sợ là nhìn trúng tôi rồi!

 

Sau đấy tôi bị hỏi đến phiền.

 

“Không phải cậu muốn biết anh ấy làm gì sao, chính là người nhặt rác ấy, bây giờ còn vấn đề gì nữa không?”

 

Nghe xong câu này, Từ Diệu Diệu trầm mặc mất mấy giây.

 

“Cậu không muốn thì thôi đi, lại dùng loại câu này công kích tớ? Tớ coi cậu là chị em tốt, nhưng tớ cảm thấy chúng ta ngày càng xa cách rồi.”

 

Haha.

 

Vậy mà còn muốn dùng tình bạn giả tạo này cpu* tôi.

 

(* cũng chính là PUA để chỉ thao túng tâm lý kiểm soát người khác.)

 

Ban đầu câu dẫn bạn trai tôi sau lưng tôi, sao lúc đấy cậu ta không nghĩ chúng tôi là chị em tốt đi.

Truyện của nhà Bé Mỡ Bất Ổn chỉ đăng duy nhất tại MonkeyD, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.

 

Mặc dù nói như vậy.

 

Nhưng thực tế tôi cũng không nói dối.

 

Qua sự thúc giục của tôi, Lục Nhiên thực sự từ một nhóc ăn mày, chuyển hình thành....thiếu niên nhặt rác.

 

Lại còn là mỗi ngày sáng đi tối về, cái loại mà nhặt vô cùng nghiêm túc ấy.

 

Tuy nói đây thật sự cũng xem như làm giàu bằng nỗ lực đi.

 

Nhưng nghĩ kiểu gì cũng không thể trở thành tỷ phú a.

 

Tối hôm nay Lục nhiên trở về, tôi cuối cùng cũng không nhịn được hỏi:

 

“Dạo này cậu có kế hoạch kinh doanh không, sắp thành niên rồi, có phải đã sớm viết xong kế hoạch kinh doanh rồi không?”

 

Lục Nhiên dùng ánh mắt nhìn kẻ tâm thần nhìn tôi:

“Chị thấy qua ăn mày kinh doanh?”

 

.......vậy thật sự thì chưa có.

 

Lục Nhiên liếc xéo tôi:

“Yên tâm, hiện tại tôi bán phế phẩm thu nhập rất ổn định, có thể nuôi được chị.”

 

Nói như vậy thì, trả tiền trộm bánh bao trước đê!

 

Thật ra khoảng thời gian gần đây, tôi với Lục Nhiên ở chung rất thoải mái.

 

Nhóc nói cũng không nhiều.

 

Cơm ăn cũng ít.

 

Quan trọng nhất là rất đẹp zai.

 

Không cần phải làm gì cả, chỉ cần ngồi ở sofa để tôi nhìn thôi cũng vui rồi.

 

Đương nhiên, điều khiến tôi vui hơn nữa là, rời xa nam nữ chính, âm thanh gõ bàn phím và khung chat bình luận trước mặt tôi cũng dần dần biến mất rồi.

 

Dù sao thì kịch bản cũng là quay quanh nhân vật chính.

 

Nhân vật phụ rời khỏi nhóm như tôi, sống như nào cũng không có ai quan tâm.

 

Ngày hôm nay tôi vừa mới thức dậy, vậy mà lại nhìn thấy khung bình luận điên cuồng nhảy lên.

 

[ V.ãi, Từ Diệu Diệu là cái thiết lập thần k.inh gì vậy, trước câu dẫn trợ lý của bố mình để lấy cắp tài liệu mật của công ty thì còn có thể hiểu, nhưng bây giờ lại bắt đầu câu dẫn bố ruột của mình? Nghĩ cái quần gì vậy?]

 

[ Hướng đi của cốt truyện tôi thoàn toàn không thể hiểu nổi, Tống Chi Viễn không phải nam chính sao, bây giờ sao không có tác dụng gì vậy?]

 

[ Nửa tiếng nữa, mẹ Từ Tây sắp rớt đài rồi.]

 

Dòng chat cuối cùng tôi hoảng rồi.

 

Họ nói....mẹ tôi?

 

Ý thức được vấn đề, tôi lao ra ngoài.

 

Vừa hay đ.â.m phải Lục nhiên ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra ngoài nhặt rác.

 

“Đi đâu?”

 

Lục Nhiên trong lòng tôi vẫn chỉ là một đứa nhóc, tôi không muốn để nhóc lo lắng, trả lời qua loa:

“Có chút việc.”

 

“Mặc như này sao?”

 

Lúc này tôi mới ý thức được, mình còn chưa thay quần áo.

 

Tôi hoang mang quay vào thay, đi ra mới phát hiện vậy mà Lục Nhiên còn chưa đi.

 

“Tôi đi với chị.”

 

“Không cần.”

 

Lục Nhiên cũng không trả lời, trầm mặc đi đằng sau tôi ra khỏi nhà.

 

Nói cũng kì lạ, bình thường ra ngoài vừa hay gặp taxi.

 

Vậy mà hôm nay không có chiếc nào cả.

 

Thời gian gấp gáp, từ không xa truyền đến tiếng còi.

 

Vừa hay, Tống Chi Viễn dừng chiếc xe đen trước cửa nhà tôi đi xuống.

 

“Tây Tây, sao vậy?”

 

Sự việc cấp bách, tôi cũng chả quản hắn ta là bạn trai cũ.

 

“Mẹ tôi, mẹ tôi hình như có chuyện rồi.”

 

Tống Chi Viễn cũng không hỏi nhiều, chỉ nói hai chữ: 

 

“Lên xe.”

 

Lên xe lâu rồi tôi mới nhớ ra.

 

Hình như Lục Nhiên không lên cùng.

Loading...