Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tây Mễ Lục - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-28 07:32:10
Lượt xem: 251

Tông vào tôi là một nhóc ăn mày.

 

Nhìn khoảng 17, 18 tuổi.

 

Quần áo rách rưới, mặt mày lấm lem.

 

Trong tay còn một cái bánh bao, từ mức độ hoảng loạn trên mặt của nhóc ăn mày, tôi đoán chắc là vừa mới trộm được.

 

Tôi bị nhóc tông choáng cả đầu.

 

Nhóc nhìn tôi một hồi, do dự vào giây rồi co giò bỏ chạy.

 

Tôi một phát túm lấy thằng nhóc:

“Đụng trúng người còn muốn chạy, đến lễ nghĩa cơ bản mà nhóc cũng không hiểu hả?”

 

“Không có tiền đền chị.”

 

“Không cần nhóc đền tiền.”

 

Tôi nhìn gương mặt thiếu niên, cười toe toét:

“Dùng người đền là được rồi.”

 

Đại khái một tuần trước, tôi phát hiện thế giới của mình có chút khác lạ.

 

Đi đến đâu, tôi đều sẽ nhìn thấy rất nhiều khung chat nhỏ bay trên đầu mọi người.

 

Bên trên viết, người bạn trai Tống Chi Viễn bên tôi bốn năm, không lâu nữa sẽ ngoại tình với bạn thân tôi.

 

Còn bảo, người bạn thân luôn đối xử rất tốt với tôi, thật ra là em gái cùng cha khác mẹ của tôi.

 

Mà mục đích vị em gái này tiếp cận tôi, chính là vì muốn báo thù gia đình tôi.

 

Lượng thông tin có chút nhiều.

 

Tôi phải mất mấy ngày mới hiểu rõ.

 

Tôi chắc là nữ phụ đáng thương trong cái kịch bản c.ẩu huyết gì đấy.

 

Nữ chính là bạn thân tôi.....không đúng, là cô em gái cùng cha khác mẹ Từ Diệu Diệu của tôi.

 

Cô ta bị bố tôi bỏ rơi từ nhỏ, hận gia đình tôi đến tận xương tủy.

 

Nghĩ đủ cách tiếp cận tôi, cướp mất bạn trai của tôi, cuối cùng hại gia đình tôi tan cửa nát nhà.

 

Mà tôi cho đến ch.ết, vẫn xem Từ Diệu Diệu là chị em tốt.

 

Giống như là thánh mẫu chuyển thế bị thiểu năng trí tuệ vậy.

 

Đại khái là cốt truyện quá vô lý rồi, cư dân mạng phẫn nộ.

 

Màn b.o.m đạn của dân mạng làm tôi thức tỉnh.

 

Cũng không biết có phải oán niệm của mọi người quá sâu sắc hay không, mà tôi lại còn có thể nhìn thấy những lời cà khịa nữa.

 

Vì vậy, tôi từ chối lời cầu hôn của Tống Chi Viễn.

 

Định tránh đôi tra nam tiện nữ này càng xa càng tốt.

 

Ban đầu tôi còn lo lắng, nếu như tôi thật sự thoát khỏi cốt truyện, thì tôi phải tiếp tục sống như nào.

 

Không ngờ đến thế mà cái đùi to này lại đến rồi.

 

Nếu không phải có màn bão comment.

 

Tôi làm sao mà đoán ra được thằng nhóc ăn mày trươc mặt sau này sẽ thành tỷ phú chứ. 

 

Nếu như đã để tôi gặp rồi, không ôm cái đùi lớn này thật không phải phép.

 

Tôi bảo nhóc đã làm chân tôi bị thương, cần người chăm sóc vì vậy giữ nhóc lại.

 

Tôi lục tung cả tủ quần áo, cuối cùng tìm được một cái áo phông trước đây Tống Chi Viễn bỏ lại quẳng cho nhóc, để nhóc đi tắm.

 

Lục Nhiên cũng không khách khí.

 

Trầm mặc không nói đi vào phòng tắm.

 

Mười phút sau.

 

Nhóc quấn khăn tắm của tôi ra ngoài.

 

Thân thể thiếu niên mảnh khảnh, có thể nhìn thấy mấy vết sẹo mờ da thịt.

 

Tóc vẫn chưa lau khô hoàn toàn, rũ xuống trước trán, ướt át nhỏ giọt.

 

Khu vực bình luận lập tức điên cuồng.

 

[ Quãi đạn, tình mẫu tử dần biến chất rồi! ]

 

[ Aaaa, thân thể của Tiểu Lục tổng đẹp quá đi mất thôi, muốn sờ! ]

 

Màn bình luận nhảy điên cuồng làm tôi không nhìn rõ được mặt của Lục Nhiên: 

“Quần áo cậu đâu?”

 

Lục Nhiên mặt không cảm xúc:

“Bị rơi xuống đất, ướt rồi.”

 

Kết quả khung bình luận lại bắt đầu nhảy: 

 

[ Giả đấy, tự nhóc vứt xuống, nhóc không muốn mặc quần áo của bạn trai cũ bà.]

 

[ Hà hà, chả trách Lục Nhiên có thể lập nghiệp thành công, nhóc này bụng dạ đen tối từ nhỏ rồi!]

 

Tôi cố gắng không nhìn màn bình luận đang điên cuồng kia, nhéo nhéo sống mũi:

“Quần áo bẩn của nhóc tôi vứt đi rồi, đợi chút, tôi ra ngoài mua cho cậu bộ khác.”

 

“Không phải chân chị bị tôi đụng bị thương rồi sao, bây giờ có thể động rồi?”

 

Tôi quên mất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tay-me-luc/chuong-1.html.]

Tôi bảo Lục Nhiên ở nhà tôi, dùng cái cớ là để chăm sóc tôi.

 

Tôi mất tự nhiên ho khan hai tiếng:

“Không thể, vẫn còn đau.”

 

Lục Nhiên trầm mặc hai giây, hất cằm về phía ban công:

“Tôi mặc cái này là được.”

 

“Hả?”

 

Nhìn theo ánh mắt qua đó, mới phát hiện Lục Nhiên nói mặc là mặc quần áo của tôi.

 

Vì để mặc cho thoải moái, tôi mua size của nam.

 

Tôi có chút do dự:

“Nhưng cái đấy tôi mặc rồi....”

 

“Nếu chị không muốn thì thôi vậy, dù sao tôi quấn như này cũng không lạnh.”

 

“Tôi muốn!”

 

Tôi chỉ sợ giây tiếp theo khung bình luận lại nhảy ra cái quái gì đấy, vội vàng hét lên:

“Nhóc ngay lập tức mặc nó vào!”

 

Tôi cũng không ngờ đến.

 

Tôi từ chối lời cầu hôn của Tống Chi Viễn, Từ Diệu Diệu vội rồi.

 

Vừa mới hét Lục Nhiên mặc đồ xong, cô ta liền gọi tới.

 

Mở miệng liền hỏi:

“Tây Tây, cậu với Chi Viễn cãi nhau rồi?”

 

Sự việc phát sinh giữa tôi và Tống Chi Viễn còn chưa qua hai tiếng nữa.

 

Tin tức của Từ Diệu Diệu cũng nhanh ghê.

 

Khóe miệng tôi lộ ra mấy phần châm b.iếm, nhưng vẫn nhàn nhạt trả lời mấy câu:

“Không cãi nhau, chia tay rồi.”

 

“Chia tay rồi?”

 

Âm lượng của Từ Diệu Diệu đột nhiên cao lên:

“Tại sao chứ? Không phải cậu rất yêu anh ấy sao?”

 

Âm thanh quá lớn rồi.

Truyện của nhà Bé Mỡ Bất Ổn chỉ đăng duy nhất tại MonkeyD, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.

 

Đến Lục Nhiên ngồi bên cạnh tôi cũng phải liếc tôi một cái.

 

Đại khái Lục Nhiên sợ tôi ngại ngùng, đứng dậy đi vào trong bếp.

 

Tôi vô thức hỏi: “Đi đâu?”

 

“Nấu cơm.”

 

“Không cần, tôi gọi đồ ăn nhanh.”

 

“Ồ.”

 

Đối thoại bị Từ Diệu Diệu nghe thấy, lập tức cảnh giác:

“Lúc này cậu đang ở cùng ai?”

 

Tôi muốn nói:

“Liên quan r.ắm gì đến cậu.”

 

Kết quả lời ra khỏi miệng lại là:

“Người đàn ông mới của tôi.”

 

Một khi bạn bắt đầu, những lời nói dối lập tức thuận lí thành văn.

 

“Chẳng phải cậu hỏi tại sao tôi lại từ chối lời cầu hôn của Tống Chi Viễn sao, là bởi vì anh ấy. Làm phiền chuyển lời đến Tống Chi Viễn, đừng có liên lạc với tôi nữa, chính là như vậy.”

 

Nói xong tôi tắt luôn điện thoại.

 

Dù sao Lục Nhiên vẫn còn nhỏ tuổi, tôi sợ nhóc con đấy nghĩ linh tinh.

 

Chủ động giải thích:

“Cậu đừng sợ, tôi không phải bà dì kì quái, vừa nãy để từ chối người nên nói linh tinh ấy.”

 

“Hiểu, chính là lấy tôi ra làm công cụ đi.”

 

Tuổi còn nhỏ, hiểu cũng nhiều đấy.

 

Tôi do dự một hồi, vẫn chưa kịp nói, lại nghe thấy Lục Nhiên nói:

“Mặc dù không cẩn thận làm chị bị thương, mấy ngày nay tôi ở lại chăm sóc chị, cũng xem như bù đắp lỗi lầm. Nhưng hiện tại chị lại làm tổn hại danh dự của tôi, có phải nó lại là cái giá khác rồi không?”

 

“Cái gì?”

 

Lục Nhiên nhìn tôi:

“Bị chị nói là bạn trai, một lần một trăm tệ, không tính là nhiều chứ?”

 

Hiện tại tôi biết tại sao Lục Nhiên lại trở thành tỷ phú rồi.

 

Quá tính toán.

 

Những hạt châu sắp rơi xuống mặt tôi rồi!

Có điều lời của Lục Nhiên ngược lại nhắc nhở tôi.

 

Liên kết đáng tin nhất giữa người với người là gì?

 

Chính là tiền a!

 

Dù sao tình cảm đứng trước tiền, không đáng nhắc đến.

 

Vì vậy giờ tôi tôi hao tâm tổn trí để nghĩ xem làm sao nịnh hót Lục Nhiên, để sau này hắn thăng quan tiến chức tôi còn kêu hắn nuôi tôi nữa.

 

Không bằng tôi góp vốn giúp hắn lập nghiệp.

 

Như vậy tôi cũng xem như là một nửa đối tác làm ăn đi.

 

Loading...