Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TẶNG CHO EM HOA HỒNG MỚI LÃNG MẠN - CHƯƠNG 13

Cập nhật lúc: 2024-09-22 15:23:55
Lượt xem: 1,557

13

 

Tôi nhìn họ, khẽ mỉm cười.

 

Không phải vậy.

 

Bà ngoại từng nói tôi là đứa trẻ ngoan nhất, biết nghe lời nhất trong làng.

 

Nhưng bây giờ, tôi không muốn chịu đựng sự ức chế này nữa.

 

Khi Tạ Tinh Nguyên gọi điện chúc Tết, tôi định giấu chuyện này.

 

Nhưng có vẻ như cậu ấy đã nghe thấy tiếng thông báo của nhà ga phát ra từ điện thoại.

 

Giọng cậu ấy trầm xuống, hỏi tôi đang ở đâu.

 

Tôi do dự rồi kể lại toàn bộ câu chuyện.

 

Giọng Tạ Tinh Nguyên trở nên rất nghiêm túc.

 

"Cầm An Tâm, An Tâm.

 

"Tôi sẽ đến ngay, đừng lên tàu."

 

Tôi ngồi trong phòng chờ, chán nản đếm hoa văn trên gạch nền.

 

Một đôi giày dính đầy bùn tuyết xuất hiện trước mặt tôi.

 

Trên đầu Tạ Tinh Nguyên phủ đầy bông tuyết, gương mặt cũng lạnh ngắt.

 

Cậu ấy lôi từ trong túi ra một chiếc khăn quàng, không nói một lời, quàng lên cổ tôi.

 

Phía sau cậu ấy là thầy chủ nhiệm và mẹ cậu ấy, cô Tạ.

 

Tôi ngơ ngác.

 

"Tôi đã gọi điện cho bố mẹ em."

 

"Em không muốn về nhà..."

 

"Ai bảo phải về nhà?" Cô Tạ cười nói, "Chúng ta sẽ cùng nhau đi Kinh Bắc."

 

Tôi càng ngạc nhiên hơn.

 

Sau khi lên xe, tôi mới biết rằng chính cô Tạ đã giới thiệu tranh của tôi cho viện trưởng – người bạn của cô.

 

Tôi há hốc miệng, đầu óc rối bời.

 

Cô Tạ áy náy nắm lấy tay tôi.

 

"Từ lâu cô đã biết bà ngoại em rồi, nhưng chưa từng nói cho em biết."

 

Cô Tạ kể một câu chuyện.

 

Mười bốn năm trước, cô từng l.à.m t.ì.n.h nguyện viên, đến vùng núi làm bác sĩ trong vài năm.

 

Khi tôi còn nhỏ, tôi đã có những biểu hiện khác với những đứa trẻ khác.

 

Tôi cầm cành cây vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất suốt cả buổi chiều.

 

Bà ngoại lo lắng tìm đến bác sĩ Tạ.

 

Bác sĩ Tạ đã đưa ra rất nhiều lời khuyên.

 

Bao gồm cả việc sau này đăng ký tài khoản blog cũng là ý kiến của cô ấy.

 

Vậy còn Tạ Tinh Nguyên...

 

Theo lời cô Tạ, hồi nhỏ Tạ Tinh Nguyên cũng từng sống ở vùng núi.

 

Nhưng sao tôi không có ấn tượng gì nhỉ?

 

Cô Tạ bật cười.

 

"Hồi nhỏ, em khá nhút nhát, không thích chơi với Tạ Tinh Nguyên, thằng bé còn khóc nhè vì điều đó nữa."

 

Tôi vẫn không nhớ ra.

 

Trong ký ức của tôi, hồi nhỏ tôi luôn bám lấy Bạch Triết.

 

Anh ấy là đứa trẻ đến từ thành phố, khi các bạn cùng trang lứa còn chơi bùn, Bạch Triết đã thuộc lòng bảng cửu chương.

 

Hơn nữa, anh ấy mặc quần áo rất đẹp, giống như thiên thần trên tivi.

 

Không giống chúng tôi, mỗi ngày đều mặc những chiếc áo khoác xám xịt.

 

Ai cũng thích chơi với Bạch Triết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tang-cho-em-hoa-hong-moi-lang-man/chuong-13.html.]

 

Tôi chậm chạp, lóng ngóng, bị mọi người đẩy ra ngoài cùng.

 

Tôi bỏ cuộc, đi ra ngoài chơi xếp đá với mấy đứa trẻ khác bị bỏ rơi.

 

Bạch Triết đẩy những đứa trẻ khác ra, nắm lấy tay tôi và kéo về nhà.

 

"Đừng chơi với những người khác, họ sẽ bắt nạt em."

 

Anh ấy rất nghiêm túc nói: "An Tâm, chỉ có anh mới là bạn tốt của em."

 

Tôi biết mình ngốc.

 

Vì vậy, tôi ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

 

"Chỉ chơi với Bạch Triết, chúng ta là bạn tốt nhất."

 

Anh ấy mất kiên nhẫn sửa lại: "Là người bạn duy nhất."

 

"Được rồi, được rồi."

 

Từ đó, tôi không còn bạn bè khác bên cạnh nữa.

 

Chẳng lẽ tôi đã từng từ chối Tạ Tinh Nguyên?

 

Tôi len lén nhìn cậu ấy.

 

Cậu ấy có vẻ vẫn giận vì tôi bỏ nhà ra đi mà không nói với cậu ấy.

 

"Tạ Tinh Nguyên, hồi nhỏ cậu trông thế nào?"

 

Cậu ấy không để ý đến tôi.

 

Bà ngoại từng nói với người thân thiết có thể làm nũng.

 

Họ sẽ không từ chối tôi đâu.

 

Tôi chủ động ôm lấy cánh tay cứng rắn của Tạ Tinh Nguyên, nhẹ nhàng lắc lắc.

 

"Tạ Tinh Nguyên, cậu đừng giận nữa mà.

 

"Lần sau nếu tôi có bỏ nhà ra đi, chắc chắn sẽ báo cho cậu đầu tiên, được không?"

 

Cuối cùng, cậu ấy quay mặt lại.

 

Dường như vừa giận vừa buồn cười.

 

"Em còn muốn có lần sau?"

 

Lần này tôi phản ứng nhanh nhạy, lắc đầu thật chân thành.

 

"Cậu đừng giận nữa mà.

 

"Cậu giận trông chẳng dịu dàng chút nào."

 

Cô Tạ bật cười khanh khách.

 

"Tạ Tinh Nguyên mà cũng có lúc dịu dàng sao?"

 

Tôi chớp mắt, không hiểu lời cô Tạ.

 

Tạ Tinh Nguyên chẳng phải luôn rất dịu dàng sao?

 

"Cầm An Tâm, em có muốn ăn hạt dẻ rang không?"

 

Tạ Tinh Nguyên đột nhiên lên tiếng, cắt ngang sự bối rối của tôi.

 

Cậu ấy cúi đầu, bóc vỏ một hạt dẻ, đưa cho tôi, rồi tiếp tục bóc.

 

Như thể đang đút thức ăn cho một con hamster.

 

"Ngon không?"

 

"Ngon lắm.

 

"Tạ Tinh Nguyên, cậu thật tốt."

 

Cô Tạ lại cười rộ lên.

 

Trong tiếng cười, hai má Tạ Tinh Nguyên ửng đỏ.

 

Thầy chủ nhiệm cau mày, dường như định nói gì đó, nhưng bị cô Tạ đá vào chân rồi im lặng.

 

Có chút không khí kỳ lạ.

 

Tôi không hiểu, liền bỏ qua, chăm chỉ ăn hạt dẻ.

 

Loading...