Chạm để tắt
Chạm để tắt

TÂN NƯƠNG XUNG HỈ - 5

Cập nhật lúc: 2024-09-12 18:20:37
Lượt xem: 3,406

Tiêu Đình Hòa quả thực không dễ gần, chẳng trách bên ngoài ai cũng nói hắn quá nghiêm nghị.

 

Thật ra hắn cũng không lớn tuổi lắm, năm nay mới hai mươi hai, nhưng nói năng hành xử lại chững chạc hơn cả phụ thân ta.

 

"Sao cô không nói nữa?" Hắn hỏi ta.

 

"Tướng quân muốn ta nói gì?" Ta ngồi bên giường hắn, cau mày hỏi, "Ngài muốn nghe chuyện bên ngoài sao? Ta nên bắt đầu từ đâu?"

 

Hắn nhìn ta một lúc lâu rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói thêm gì nữa.

 

Chỉ trong một ngày, nhờ nỗ lực của Thúy Quyên, tin tức Tiêu Đình Hòa tỉnh lại nhờ ta xung hỉ đã lan khắp thành.

 

Ta cảm thấy yên tâm, như vậy Tiêu Đình Hòa sẽ không dễ dàng đuổi ta đi.

 

Tiêu phủ bỗng trở nên náo nhiệt, thậm chí Hoàng thượng cũng đích thân tới, Hoàng hậu còn ban cho ta một cây ngọc như ý và khen ngợi rằng ta là người có phúc.

 

Ta còn gặp được Quốc công gia, người thường không thấy mặt. Tiêu Đình Hòa quả thật giống ông ấy.

 

Tối đó, Tiêu Đình Hòa không cho ta ngủ trong phòng hắn: "Để tiểu tư vào đây, không cần cô"

 

Dọn đi thì dọn, ta còn đau lưng vì ngủ trên chiếc giường nhỏ đó.

 

Một đêm ngon giấc, sáng sớm hôm sau Thúy Quyên đánh thức ta: "Tiểu thư, tiểu thư Dung Nguyệt đã đến."

 

“Xinh đẹp không?” Ta vội đứng dậy mặc quần áo, háo hức muốn xem thử, “Ta xinh đẹp hay nàng xinh đẹp?”

 

Thúy Quyên có vẻ khó xử.

 

Ta giả vờ đi ngang qua, liếc mắt nhìn vào bên trong, Dung Nguyệt quả nhiên rất xinh đẹp, dáng người cao ráo, thân hình đầy đặn, khuôn mặt kiều diễm.

 

“Hóa ra Tiêu Đình Hòa thích người có phong thái.” Ta suy nghĩ một lát, quyết định không vào chính phòng để tránh bị so sánh thành quá nhạt nhòa và non nớt.

 

“Có nghe thấy tiếng khóc không?” Ta áp tai vào tường nghe lén, “Hai mươi vạn lượng bạc để được bỏ, có hy vọng.”

 

Thúy Quyên nhìn ta với vẻ mặt khó hiểu: “Hai mươi vạn lượng bạc để được bỏ hay trở thành Tiêu nhị phu nhân, tiểu thư chọn cái nào?”

 

“Lựa chọn không nằm ở ta,” ta suy nghĩ một lát, “nhưng ta chọn hai mươi vạn lượng.”

 

Tiêu Đình Hòa không thích ta, ta cũng không muốn phí cả đời bên hắn.

 

“Nhị phu nhân,” tiếng gọi vọng qua cửa, là bà mụ, “Tướng quân gọi phu nhân qua nói chuyện.”

 

Ta cau mày, gọi ta làm gì?

 

Chẳng lẽ muốn ta chứng kiến bọn họ ân ái?

 

6

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Ta cố tình thay một chiếc váy càng đơn giản hơn, thậm chí bỏ cả trâm cài tóc.

 

Trông thật đáng thương.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tan-nuong-xung-hi/5.html.]

Ta bước vào phòng, Tiêu Đình Hòa dựa vào đầu giường, Dung Nguyệt ngồi trên chiếc ghế ta thường ngồi, mắt đỏ hoe, hiển nhiên là vừa khóc dữ dội.

 

“Tướng quân có chuyện gì muốn tìm ta?” Ta nói dịu dàng.

 

“Phu nhân, tiễn Dung cô nương ra ngoài.” Tiêu Đình Hòa nói.

 

Ta ngầm ngạc nhiên, vội cười và đáp lời.

 

Dung Nguyệt không hài lòng, lập tức đứng phắt dậy, nổi cáu với ta: “Ta không đi! Nếu có đi thì cũng là huynh đi!”

 

Ngay cả khi nàng ta nổi giận cũng đẹp, giống như một đóa mẫu đơn rực rỡ, thật cuốn hút.

 

“Dung Nguyệt!”

 

“Nhị ca!” Dung Nguyệt dậm chân, “Ngoài huynh ra, ta không lấy ai khác! Nếu không được, ta sẽ cạo đầu đi làm ni cô!”

 

“Ta có thê tử rồi, và cũng không muốn nạp thiếp.” Tiêu Đình Hòa nhìn ta, “Lại đây.”

 

“Hay là để ta ra ngoài, hai người nói chuyện tiếp?” Ta đề nghị khéo léo.

 

Tiêu Đình Hòa không nói, nhưng ánh mắt của hắn làm ta run lên, ta không dám nhúc nhích.

 

Dung Nguyệt đẩy ta một cái: “Nói một giá đi, ngươi muốn bao nhiêu mới chịu tự nguyện rời khỏi? Mười vạn lượng đủ không? Hai mươi vạn lượng?”

 

Ta vò tay.

 

Tiêu Đình Hòa trừng mắt nhìn ta, nghiến răng: “Tống Thanh Ương, cô dám!”

 

“Ba mươi vạn lượng!” Dung Nguyệt nói, “Cộng thêm một căn nhà. Chỉ cần ngươi gật đầu, ta sẽ lập tức cho người mang ngân phiếu và giấy tờ nhà tới.”

 

Ta há hốc miệng, nhưng Tiêu Đình Hòa đột nhiên cười lạnh:

 

“Tống Thanh Ương, cô cầm tay nào nhận tiền của nàng ta, ta sẽ c.h.ặ.t t.a.y đó.”

 

Ta rụt tay lại vào trong tay áo, rồi tiễn Dung Nguyệt ra ngoài.

 

Dung Nguyệt tức giận dậm chân, xách váy chạy đi.

 

Tiêu Đình Hòa nhìn ta lạnh lùng.

 

“Cô vừa rồi có động lòng không?” Hắn hỏi.

 

Ta vốn giỏi nói xấu sau lưng người khác, nhưng nói dối thì cần phải luyện thêm:

 

“Tướng quân, đề nghị của Dung cô nương thật ra là đôi bên cùng có lợi.”

 

Tiêu Đình Hòa dựa vào đầu giường, khoanh tay nhìn ta: “Cùng có lợi, cô hiểu thật không ít.”

 

Sợ hắn tức giận, ta định rót trà cho hắn nhưng lại lo hắn sẽ hắt trà vào mặt ta, nên chỉ ngồi xuống: “Tướng quân, các ngươi tình cảm sâu đậm, yêu mà không thể đến với nhau, nếu ta rút lui, chẳng phải sẽ giúp hai người được trọn vẹn sao?”

 

Tiêu Đình Hòa căng mặt, nét môi sắc nhọn như mũi tên, lúc này đây, ta lần đầu tiên cảm nhận được thứ mà người ta gọi là sát khí.

 

Loading...