Chạm để tắt
Chạm để tắt

TÂN NƯƠNG XUNG HỈ - 10

Cập nhật lúc: 2024-09-12 11:23:00
Lượt xem: 3,244

Sau khi chúc rượu, khung cảnh càng náo nhiệt hơn, ai nấy đều tìm người quen để trò chuyện, chỉ có chỗ của ta là vắng vẻ, mọi người khi thấy ta đều lảng tránh.

 

Có người đến ngồi bên cạnh ta, đôi mắt phượng và đôi mày dài, thân hình cao ráo, dáng vẻ của một tiểu thư khuê các xuất chúng.

 

"Xin vấn an Ninh Vương phi." Ta đứng lên cúi chào.

 

Ninh Vương phi nhiệt tình vỗ tay ta:

 

"Chúng ta không cần phải khách sáo, đều là người một nhà." Ninh Vương phi cười nhẹ, "Cô cũng biết, phu quân cô và vương gia nhà ta thân thiết như một người."

 

Ta mỉm cười đáp lại, Ninh Vương phi tiếp tục: "Sau này có rảnh thì đến vương phủ trò chuyện với ta. Ta lớn hơn cô hai tuổi, nếu cô không ngại, hãy gọi ta là tỷ tỷ."

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Khi Ninh Vương phi đến ngồi cạnh, xung quanh ta dần có nhiều người hơn. Ninh Vương phi là người hòa nhã, biết nói chuyện khéo léo, chu đáo.

 

"Đây là nhị phu nhân Tiêu gia sao?" Lương phi mang theo làn hương thoang thoảng bước đến gần, "Năm nay bao nhiêu tuổi? Trông còn rất trẻ."

 

Ta trả lời: "Hồi bẩm nương nương, năm nay tiểu nữ mười sáu."

 

"Không nhìn ra, trông cứ như mới mười ba mười bốn thôi." Lương phi nhéo má ta, "Thật là tươi tắn."

 

Lời vừa dứt, đột nhiên bát canh bên cạnh Lương phi đổ xuống, bà kêu lên một tiếng, nhấc váy đứng dậy, giận dữ nhìn ta: "Nhị phu nhân Tiêu gia không hài lòng với bổn cung?"

 

Ta nhíu mày.

 

11

 

Ninh Vương phi cũng đứng lên, nghiêm khắc trách mắng cung nữ bên cạnh:

 

"Ngươi làm gì vậy, vụng về thế, còn không mau xin lỗi nương nương?"

 

Cung nữ sợ hãi quỳ xuống nhận lỗi.

 

"Thứ nữ đúng là chẳng có quy củ." Lương phi không còn tâm trí ở lại, liếc ta một cái rồi dẫn người rời đi.

 

"Không sao rồi." Ninh Vương phi vỗ tay ta, "Có ta ở đây, cô không cần sợ."

 

Ta nhìn Ninh Vương phi, mỉm cười cảm tạ nàng.

 

Khi trở về, Tiêu Đình Hòa đang chờ ta ngoài cung.

 

"Hôm nay Lương phi có trách cô không?"

 

Vừa lên xe, Tiêu Đình Hòa đã hỏi, "Cô có sợ không?"

 

"Chuyện nhỏ ấy không dọa được ta. Hơn nữa, ta là nhị phu nhân Tiêu gia, chẳng qua chỉ là canh văng vào váy bà ta thôi. Hôm nay nếu ta hắt canh vào mặt bà ta, bà ta cũng không dám thật sự truy cứu tội của ta."

 

Lúc đó ta không giải thích, không phải vì sợ mà vì...

 

"Cô đúng là nhìn thấu được mọi chuyện."

 

Tiêu Đình Hòa cười nhẹ, nhưng không phủ nhận lời ta.

 

"Cô gặp Ninh Vương phi rồi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tan-nuong-xung-hi/10.html.]

 

"Đã gặp và nói chuyện." Ta dừng lại một chút, "Quả nhiên không hổ danh là Ninh Vương phi."

 

Tiêu Đình Hòa nhìn ta, nhướng mày.

 

"Phu quân, sau này ta cũng có thể dựa thế để bắt nạt người khác không?" Ta ghé sát lại, khoác tay hắn, cười hỏi.

 

Tiêu Đình Hòa bị sặc trà, ta vội lấy khăn lau miệng cho hắn.

 

"Cô muốn bắt nạt ai?" Hắn cười hỏi.

 

"Chưa có ai cả, nhưng... ta rất muốn làm thế." Ta nói với vẻ nghiêm túc.

 

"Nếu thật sự muốn dựa thế để bắt nạt người khác, thì cũng phải làm cho đường hoàng, để người ta không thể bắt lỗi." Tiêu Đình Hòa nói.

 

"Biết rồi, biết rồi." Ta vỗ chân hắn, trong lòng phấn khởi, chỉ mong nhanh chóng về nhà mẹ đẻ, bắt nạt trưởng tỷ rồi gả nàng cho một tên ngốc, "Làm nhị phu nhân Tiêu gia quả thật có nhiều lợi ích."

 

Tiêu Đình Hòa liếc nhìn ta: "Tham vọng nhỏ nhoi."

 

Khi về đến nhà, Tiêu lão phu nhân gọi chúng ta cùng dùng bữa tối. Vừa ngồi xuống, bà đã bắt đầu trách móc Tiêu Đình Hòa: "Nó lúc đó sợ đến mức không dám cãi lại, để người ta cười cho."

 

"Mỗi người nhìn nhận nực cười một cách khác nhau." Tiêu Đình Hòa đứng lên, "Con cứ nghĩ mẫu thân hiểu rõ điều này."

 

Hắn nắm tay ta rồi bước ra ngoài, ta vội xách váy chạy theo sau.

 

Tiêu lão phu nhân đập bàn, không biết bà chửi gì, nhưng ta không nghe rõ.

 

Tính cách của Tiêu Đình Hòa rất kiên định, khó bị người khác thay đổi, nên trong nhà này, chỉ cần ta biết cách nịnh hắn là đủ.

 

"Phu quân, ngài chưa ăn, để ta vào bếp nấu mì cho ngài nhé?" Ta đuổi theo hắn, mắt nhìn hắn đầy mong đợi.

 

Hắn liếc nhìn ta: "Nịnh bợ ta à?"

 

"Không không không, là vì phu quân đối xử tốt với ta, nên ta cũng muốn đối xử tốt với phu quân."

 

Ta cười khẽ.

 

Nhà bếp nhỏ ít khi được dùng, Thúy Quyên nhóm lửa, còn ta cán bột. Việc nấu một bát mì mất cả một canh giờ, đến khi ta mang đến thư phòng thì qua khe cửa hé mở, ta thấy được Dung Nguyệt.

 

Tiêu Đình Hòa ngồi trên ghế, quay lưng về phía cửa, còn Dung Nguyệt thì ngồi dựa vào đùi hắn, vòng tay ôm cổ, dựa vào lòng hắn, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Nhị ca" đầy dịu dàng.

 

"Tiểu thư." Thúy Quyên định đẩy cửa.

 

Ta lắc đầu: "Tướng quân có việc, đừng quấy rầy hắn."

 

Đêm đó, Tiêu Đình Hòa không về phòng, sáng hôm sau, Thúy Quyên lay ta dậy.

 

"Tiểu thư, tướng quân sáng sớm đã đưa Dung tiểu thư về nhà rồi, bây giờ cả phủ đều đang bàn tán rằng tướng quân sẽ sớm tới nhà nàng ta để cầu hôn."

 

"Ồ." Ta trở mình, thản nhiên đáp lời Thúy Quyên: "Có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội đi Giang Nam rồi."

 

"Tiểu thư…" Thúy Quyên tỏ vẻ uất ức.

 

Loading...