Tầm Noãn - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-07-06 20:32:50
Lượt xem: 830

17.

Giang Tụ Bạch đã trở về.

Rõ ràng chỉ là một thời gian không gặp, nhưng ta lại cảm thấy như đã rất lâu.

Ta vẫn luôn đi theo bên cạnh y, đi đến mức Giang Tụ Bạch trêu chọc hỏi:

"Ngươi không phải là thích ta rồi chứ?"

Ta không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn Giang Tụ Bạch.

Nhìn y từng chút một thu lại nụ cười trên mặt, khuôn mặt rám nắng đột nhiên ửng hồng.

Y gãi đầu, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi thật sự thích ta rồi à?"

Chưa đợi ta trả lời, người này lại tự lẩm bẩm.

"Thực ra ngươi thích ta cũng là chuyện bình thường. Dù sao ta cũng đẹp trai, tính cách lại tốt, phẩm hạnh cũng đáng tin, ngay cả khúc gỗ cũng có thể thích ta."

Nói đến sau, giọng điệu của Giang Tụ Bạch có chút đắc ý.

Nếu không phải vì mặt y càng lúc càng đỏ.

Nhưng ta không biết thế nào là thích.

Vì vậy ta hỏi Giang Tụ Bạch: "Thế nào mới được coi là thích?"

Thẩm Thời Quý nói hắn thích ta.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Một lần là sau khi ta c h ế t.

Một lần là sau khi ta sống lại.

Nhưng hắn đã g i ế t ta.

Hắn thích ta chỉ khiến ta nghe càng thêm khó chịu.

Giang Tụ Bạch nhạy bén nhận ra có điều không ổn, lập tức cảnh giác: "Có người nói với ngươi những lời này sao?"

Ta không muốn lừa Giang Tụ Bạch, vì vậy ta "ừm" một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tam-noan/chuong-17.html.]

"Tên thỏ đế nào nhân lúc ta không có mà đào góc tường vậy hả?"

Giang Tụ Bạch tức giận xắn tay áo, chửi rủa: "Để ta bắt được nhất định sẽ treo lên tường thành phơi nắng ba bốn ngày!"

Bộ dạng của y rất buồn cười, xua tan mọi tâm trạng không tốt mà ta có trước đó vì giấc mơ đó.

Vì vậy ta không nhịn được mà cong môi.

"Vậy ngươi có thấy hắn thích ngươi không?" Giang Tụ Bạch cũng cười theo, lại hỏi.

Có thích không nhỉ?

Ta suy nghĩ kỹ, rồi lại lắc đầu: "Hắn khiến ta suýt c h ế t, lại nói với ta rằng hắn sai rồi, nói rằng thực ra hắn thích ta."

"Thế thì chắc chắn không phải thích."

Giang Tụ Bạch gần như hét lên.

Có lẽ sợ ta không hiểu, y lại nói: "Trường Sinh rất thích ngươi. Thằng nhóc thối này ngày thường không thích giao tiếp với người khác, nhưng lại cứ thích nịnh nọt ngươi, nói như vậy ngươi mới thích hắn hơn."

Trường Sinh là con của nhị tỷ Giang gia.

Giang Tụ Bạch hừ lạnh một tiếng, nhưng lại không nhịn được cười:

"Hôm đó nhị tỷ phu mang bánh điểm tâm Phù Dung lâu về cho nhị tỷ và nó. Nó thấy bánh điểm tâm đó ngon nên đã lén giấu một miếng, chỉ chờ tặng ngươi ăn."

Ta nhớ lại hôm đó Trường Sinh mang bánh điểm tâm đến cho ta, nhưng khi cẩn thận mở khăn tay ra thì thấy bánh điểm tâm đã bị nghiền nát, khóc lóc tủi thân, cũng không nhịn được mà cong môi.

"Ngươi xem, ngay cả trẻ con cũng biết thích một người là phải giữ lại những món ăn ngon nhất, phải nghĩ cách lấy lòng người mình thích. Trên đời này không có chuyện vì hiểu lầm hay không hiểu chuyện mà làm tổn thương người mình thích, chỉ cần ngươi bị tổn thương một chút, thì đó đều không phải là yêu ngươi thật lòng."

Giang Tụ Bạch chống đầu gối nhìn thẳng vào ta, đôi mắt cong cong:

"Tiểu Mộc Đầu (Đầu gỗ nhỏ), ngươi nhớ lấy, nếu ngay cả bản thân ngươi cũng không cảm nhận được tình cảm đó, thì không thể gọi là thích."

Ta nhìn vào đôi mắt màu nhạt của Giang Tụ Bạch, thấy bóng dáng nhỏ bé của chính mình trong đó.

Nhìn thấy trên khuôn mặt vô cùng quen thuộc ấy vô thức nở nụ cười thoải mái chưa từng có.

Vì vậy ta hiếm khi bối rối tránh ánh mắt, một lúc sau mới nhỏ giọng nói với Giang Tụ Bạch: "Ta không có tên."

 

Bình luận

1 bình luận

Loading...