Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tâm nguyện của anh là gặp được em - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-16 07:39:51
Lượt xem: 54

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đang đứng trước cửa nhà.

 

Ở tuổi 27, tôi đã chấp nhận sự thật rằng mình bị mẹ ruột bỏ rơi, tôi ngơ ngác nhìn cánh cửa đã khóa chặt, tôi thôi không gõ cửa nữa, không gọi điện nữa mà quay người đi xuống tầng.

 

Quả nhiên, khi xuống tầng, tôi đã nhìn thấy Bùi Hành Chi đang đứng dưới gốc cây.

 

Cậu mặc một chiếc áo khoác len màu đen và quần thể thao, mũi và tai đỏ bừng vì lạnh, trên tay cầm một cuốn sổ và hộp giữ nhiệt. Khi cậu ngước lên và nhìn thấy tôi, vẻ mặt của cậu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cậu vẫy tay với tôi với một nụ cười trên môi.

 

Khi cậu cười, tôi cảm giác giống như tuyết trên cây tan ra, nhỏ giọt từng chút một, dịu dàng đến mức không thể tin được.

 

Tôi cảm thấy như có một nơi nào đó trong trái tim tôi đang dịu đi một chút.

 

Tôi nhanh chóng chạy đến và quàng chiếc khăn của mình quanh người cậu.

 

"Cậu đợi có lâu không? Mình xin lỗi.” Tôi nhỏ giọng xin lỗi.

 

Mình xin lỗi vì đã để cậu chờ đợi lâu như vậy, và mình xin lỗi vì đã khiến cậu thầm thích mình suốt nhiều năm như vậy.

 

“Không có gì phải xin lỗi cả.” Cậu nói và quàng lại khăn quanh người tôi lần nữa, “Tôi đường đường là một đấng nam nhi cần gì quàng khăn, bạn học Tiểu Quất đừng để bị cảm lạnh.”

 

Tôi chợt nghĩ đến những gì viết trên tờ giấy note, tôi ngước mắt nhìn cậu: "Không biết cậu muốn học đại học ở đâu? Cậu chắc chắn sẽ học giỏi nhất ở bất kỳ trường đại học nào mà cậu theo học."

 

Bùi Hành Chi luôn đứng đầu lớp nên cậu có thể vào bất kỳ trường nào cậu muốn.

 

“Đại học Bắc Kinh là giấc mơ của tôi, nhưng…” Cậu dường như đang nghĩ đến việc chia tay sau kỳ thi tuyển sinh đại học, vẻ mặt thoáng buồn bã.

 

“Mình đột nhiên cảm thấy nếu mình được nhận vào Học viện Công nghệ Bắc Kinh chắc sẽ tốt lắm đây.” Tôi ôm cằm suy nghĩ một lúc, “Nếu mình làm việc chăm chỉ hơn, có lẽ mình sẽ được học chung trường với cậu đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tam-nguyen-cua-anh-la-gap-duoc-em/chuong-8.html.]

 

Bùi Hành Chi, cậu đã bước chín trăm chín mươi chín bước về phía mình rồi, hãy để mình đi một bước còn lại.

 

Nghe xong, cậu vừa mừng vừa sợ: "Cậu cũng thích đến Bắc Kinh à? Cậu không muốn đến Đại học Vũ Hán à? Cùng với bạn cùng lớp Giang Hạo.” Giọng nói của cậu càng ngày càng nhỏ đi.

 

"Đó là Hạ Quất của trước đây. Hạ Quất của bây giờ chỉ muốn đến cùng thành phố để học cùng đại học với bạn học Tiểu Bùi thôi." Tôi mỉm cười nhìn cậu, nhận hộp giữ nhiệt và sách luyện tập từ tay cậu.

 

"Cảm ơn vì sủi cảo của cậu, cậu mau về nhà đi!"

Thiết Mộc Lan

 

Vừa dứt lời, tôi liền mất đi ý thức.

 

Khi tôi tỉnh dậy từ quán cà phê lần nữa, tôi nhìn tờ giấy note trên tay, bên dưới còn có thêm vài dòng chữ.

 

"Hôm nay bạn học Tiểu Quất thực sự đã nói với tôi rằng cô ấy muốn học cùng thành phố với tôi!

 

Đã hai giờ sáng và tôi đã chống đẩy hơn trăm lần nhưng tôi vẫn phấn khích đến mức không thể ngủ được.

 

Tiểu Quất, em cũng thích tôi phải không? --Bùi”

 

Tôi vừa khóc vừa cười khi nhìn vào những tờ giấy note.

 

Hạ Quất, 17 tuổi, bất hạnh, cô đơn, lẻ loi trong ngôi trường trung học suốt ba năm mà không hề hay biết về sự đồng hành thầm lặng của người bạn Tiểu Bùi.

 

Nhưng Hạ Quất, 27 tuổi, thật may mắn. Cô đã được quay trở lại tuổi 17 và gặp được người bạn Tiều Bùi.

 

Trong những ngày đen tối và đau khổ, một mình Tiểu Bùi đã thắp sáng cuộc đời cô.

 

Loading...