Tạm biệt - Chap 7

Cập nhật lúc: 2024-07-02 16:14:53
Lượt xem: 320

14 (Phụ)

Từ Dương chở Viên Bảo trở về thành phố quen thuộc.

 

Cô bước vào nhà Ninh Kỳ.

 

Phòng của Ninh Kỳ nhỏ và tối, ngăn cách với nhà bếp, còn phòng của Đoàn Chi Chi hướng về phía Nam, ấm áp, có giường màu hồng và rèm cửa màu trắng, thực sự rất giống phòng của công chúa.

 

Từ Dương càng khinh thường mẹ của Ninh Kỳ.

 

Mẹ Ninh Kỳ vẫn không chịu tin Ninh Kỳ đã qua đời.

 

Mãi cho đến khi nhân viên bảo hiểm và Từ Dương lấy ra lá thư tuyệt mệnh và giấy chứng tử, bà mới ngây người ngồi xổm xuống đất.

 

Về phần cái gọi là bố dượng của cô ấy, ông ta tỏ ra rất thờ ơ.

 

Lục Áng hai mắt đỏ hoe, ngay cả Viên Bảo cũng không muốn lại gần hắn.

 

Nhân viên bảo hiểm chậm rãi nói: “Bà Ninh Kỳ đã mua bảo hiểm này hai năm trước. Người thụ hưởng gồm có mẹ và anh trai của bà, còn có bà Từ Dương và ông Lục Áng. Hiện tại bà Ninh Kỳ đã qua đời, số tiền bồi thường sẽ được thanh toán theo theo hợp đồng.” 

 

Khi mẹ nhìn thấy lá thư tuyệt mệnh, bà đột nhiên suy sụp khóc lớn.

 

Suy cho cùng, trong lá thư tuyệt mệnh chỉ có mấy chữ nhưng mỗi chữ đều khiến người ta đau lòng.

 

Trong thư tuyệt mệnh không đề cập đến bà và Ninh Dịch.

 

Trước khi Từ Dương rời đi, Lục Áng cầu xin cô để lại cho hắn lá thư tuyệt mệnh.

 

Từ Dương đồng ý.

 

Nếu như hắn có thể mỗi ngày đều phải chịu đựng đau đớn thấu tim, Ninh Kỳ c.h.ế.t sẽ không uổng phí như vậy.

 

Sau khi Từ Dương xử lý xong việc ở đây, cô dẫn Viên Bảo trở lại thảo nguyên, lúc cô cùng Viên Bảo chơi ném đĩa, cô chợt nhớ đến ngày Ninh Kỳ ngồi xổm bên lều, dạy Viên Bảo không được nhìn đi nhìn lại.

 

Cuối cùng cô không tự chủ được mà hét lên một tiếng.

 

Ninh Kỳ, cậu bảo mọi người đừng quay lại nhìn cậu và đừng nghĩ đến câij nữa.

 

Nhưng làm sao tớ có thể không nghĩ đến cậu?

 

Nghe nói mẹ Ninh Kỳ xuất thần một hồi, cuối cùng quyết định ly hôn với chú Đoàn.

 

Đoàn Chi Chi không hề cảm thấy mình đã lấy đi thứ gì đó thuộc về Ninh Kỳ, ngay cả trước khi mẹ Ninh Kỳ chuyển đi, cô ta đã đắc thắng nhìn bọn họ: “Cha tôi cưới mẹ, không phải chỉ để chăm sóc tôi thôi sao? Bây giờ con gái của mẹ c.h.ế.t rồi, mẹ có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc con hơn được không, mẹ hiền?”

 

Mẹ Ninh Kỳ cuối cùng cũng tỉnh lại, nhận ra con sói mắt trắng bị bà mắng suốt mấy năm qua hoàn toàn không phải con gái bà mà là đứa con gái riêng mà bà yêu quý như báu vật suốt hai mươi năm, trước đây bà không dám nghĩ tới con gái mình. 

Bà bắt đầu khó ngủ, dần già đi, ngày nào bà cũng lẩm bẩm: "Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ,đến gặp mẹ nhé? Mẹ sẽ mua cho con con búp bê yêu thích của con, và mẹ sẽ trang trí phòng công chúa cho con nhé?" ?

 

Lục Áng về quê dạy học .

 

Ninh Dịch trở thành bác sĩ ở bệnh viện cấp ba, hàng ngày anh đều để mắt tới Đoàn Chi Chi.

 

Thẳng đến khi Đoàn Chi Chi chịu không nổi nữa: “Anh đã không còn là anh trai của em nữa, sao anh cứ nhìn chằm chằm vào em thế?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tam-biet/chap-7.html.]

Ninh Dịch lạnh lùng nhìn cô ta: “Bởi vì trong người cô vẫn còn một quả thận của em gái tôi.”

 

Nhưng những sự chuộc tội này đến quá muộn.

15

 

A Dương thân mến:

 

Tớ xin lỗi, tớ còn kéo cậu xuống hơn một tháng mới chết, tớ không thể chịu đựng được lòng tự trọng của mình bị bệnh tật nuốt chửng, cũng không muốn cậu đắm chìm trong chăn ga gối đệm vô tận, cậu đến đồng cỏ khao khát tự do, nhưng tớ vẫn ích kỷ đi đến bên cậu.

 

Tớ muốn c.h.ế.t ở nơi xa.

 

Nhưng trước khi khởi hành, tớ đã nhìn thấy đồng cỏ, nhìn thấy dòng sông mẹ và nghĩ đến cậu.

 

Trong đời, tớ chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm của gia đình, tình yêu thương của mẹ hay sự che chở của anh trai nhưng tớ đã có được tình bạn quý giá nhất trên đời.

 

Người thụ hưởng bảo hiểm và thẻ tớ để lại đều để lại cho cậu.

 

Bởi vì vẫn còn một số điều tớ muốn làm phiền cậu.

 

Viên Bảo là chú chó con tớ đã nuôi được bốn năm, tớ đi ngang qua một cửa hàng thú cưng và nó nhảy qua cửa sổ để thu hút sự chú ý của tớ.

 

Sau đó, người chủ cửa hàng nói với tôi rằng con ch.ó con đó không được tốt, chỉ bán với giá chỉ bằng một nửa.

 

Tớ mang nó về nhà.

 

Nó ở với tớ đã lâu, nó rất hiểu chuyện, không phá nhà, chỉ háu ăn và không thích ăn thức ăn cho chó, nó chỉ thích ăn cơm chó bổ dưỡng mà tớ nấu cho nó.

 

Bây giờ tôi để Viên Bảo lại cho bạn.

 

Tớ đã viết công thức cơm chó vào một ghi chú khác.

 

Hãy chăm sóc nó thật tốt, đồng cỏ vô tư và tự do.

 

Tớ hy vọng cậu không cảm thấy có lỗi hay cảm thấy buồn vì tớ.

 

Ngoài ra, nếu Lục Áng đến gặp cậu, hãy nói với anh ấy rằng chúng tớ không bị ràng buộc bởi giấy đăng ký kết hôn và anh ấy vẫn là một người đàn ông hoàn toàn tự do.

 

Đừng để sự lên án về mặt đạo đức ngăn cả anh ấy tìm kiếm những hướng đi khác trong cuộc sống.

 

Tớ bệnh nặng nhưng vẫn ích kỷ muốn tổ chức đám cưới với anh.

 

Nhưng cuộc sống luôn có những thiếu sót và tớ không hề hối tiếc.

 

A Dương, xin hãy thế chỗ tớ và sống tự do.

 

Đừng cảm thấy tiếc cho tớ.

 

Nước sông mẹ rất ấm áp.

 

Tớ mong rằng kiếp sau, tớ sẽ không còn gặp lại những người thân trong gia đình cũ mà sẽ có bố mẹ và một người anh trai yêu thương tớ.

 

A Dương, đừng khóc.

Bình luận

4 bình luận

  • Dịch tên Lục Áng lúc lại để Lục Ngang, phần xưng hô cũng hơi loạn. Nhà dịch cố gắng lên nha, dù sao cũng cảm ơn nhà dịch nhiều!!

    Tamie 1 tháng trước · Trả lời

  • Cảm thấy không hả dạ về kết cục của cha con họ Đoàn. Anw, cảm ơn nhà dịch nha!

    Kokoromiinah 1 tháng trước · Trả lời

Loading...