Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TẠM BIỆT THANH MAI TRÚC MÃ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-20 14:46:59
Lượt xem: 699

Tôi thầm nghĩ, hai người này gia nhập tà giáo gì à? Không chơi đê tiện là không sống nổi một ngày à?

 

Không muốn dính dáng thêm một chút nào với cậu ta nữa, tôi hất tay cậu ta ra, lạnh lùng nói: "Biến!"

 

Cảnh sát nhanh chóng đến.

 

Trình Ân Ân khoanh tay trước ngực, đầy tự tin nhìn tôi.

 

Ngay lập tức, một trong những bạn thân của cô ta không chịu nổi, mở lọ kem tuyết của tôi ra, giả vờ khôn ngoan nói: "Ơ! Cái này hình như không phải..."

 

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô ta, một người khác tiếp lời: "Không phải loại kem dưỡng rẻ tiền của Lâm Hy phải không..."

 

Tôi mỉm cười nhìn họ diễn trò.

 

Cuối cùng, họ muốn gửi lọ kem đi kiểm tra. Nếu đúng sự thật thì hành vi của tôi sẽ bị coi là trộm cắp, và vì loại kem khá đắt, đủ điều kiện để lập án.

 

Tôi lập tức đồng ý và nhấn mạnh rằng không thể tha thứ cho bất kỳ tên trộm nào, nhưng cũng không thể bỏ qua bất kỳ kẻ hèn hạ nào dựng chuyện vu oan cho người khác.

 

Lọ kem tuyết đó vẫn ở chỗ tôi, dù là đồ của tôi, nhưng làm sao có thể chắc chắn rằng tôi đã động vào? Nếu tôi thực sự muốn trộm, chẳng lẽ lại để nó lộ liễu ở ký túc xá sao? Và mấy người bạn cùng phòng có cái mũi nhạy hơn cả chó, có thể phân biệt được kem dưỡng da à?

 

Nghe tôi nói vậy, bạn cùng phòng đã ngửi kem ngay lập tức đứng ra nói: "Cậu nghĩ ai cũng nghèo như cậu à! Chúng tôi tiếp xúc với loại kem này mỗi ngày, chỉ cần ngửi là biết ngay."

 

"Ồ! Hiểu rõ vậy sao? Vậy thì làm thử nghiệm đi! Cậu có thể phân biệt được từ một đống kem dưỡng không có nhãn mác, cái nào là loại kem đắt tiền của các cậu, cái nào không phải, thì chứng minh rằng cậu không cố tình vu oan người khác. Nếu không thì cảnh sát đang ở đây đấy. Không biết công khai vu oan trước mặt người thi hành công vụ có bị coi là phạm pháp không."

 

"Cậu... cậu..."

 

Không khí trở nên căng thẳng, cuối cùng giáo viên chủ nhiệm bước vào hòa giải, nói rằng có thể chỉ là hiểu lầm, và tiễn cảnh sát đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tam-biet-thanh-mai-truc-ma/chuong-5.html.]

 

Mọi chuyện dường như đã được giải quyết, nhưng thực tế thì không.

 

Sau chuyện này, toàn trường bắt đầu lan truyền rằng tôi là kẻ trộm kem dưỡng, thậm chí những tin đồn đó ngày càng tồi tệ, đến mức có người bịa ra cả chuyện bôi nhọ tôi.

 

Người ta nói tôi nghèo kiết xác, tham lam hư vinh, thậm chí còn bảo tôi quen dùng đồ tốt, không thể trộm được nữa nên phải đi làm gái để kiếm tiền mua đồ.

 

Những tin đồn đó gần như nhấn chìm tôi, thật sự khiến tôi cảm thấy có chút bất lực, nhưng tôi không muốn dễ dàng bị đánh gục. Càng như vậy tôi càng phải kiên trì. Chỉ khi tôi bị đè bẹp hoàn toàn thì mới đúng như ý họ muốn.

 

Trong câu chuyện này, tôi trở nên tai tiếng, dần dần trở thành trò cười cho mọi người, thậm chí khi đi siêu thị mua chai nước, tôi cũng bị vài nam sinh vây quanh chế giễu.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Một trong số họ lấy ra một lọ kem dưỡng xịn từ ba lô, đưa về phía tôi nói: "Học bá à, cái này có đủ cho cậu vài đêm không?"

 

Đúng lúc đó, Vệ Dư tình cờ đi ngang qua.

 

Cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn một thứ dơ bẩn, mấy nam sinh kia ban đầu nghĩ cậu ta sẽ can thiệp, nên có phần thu mình lại, nhưng khi thấy thái độ thờ ơ của cậu ta, chúng dần trở nên ngông cuồng hơn.

 

Tôi không cãi vã, chỉ lùi bước, rồi đột ngột bỏ chạy. Tiếng cười nhạo của họ vang lên phía sau cho đến khi tôi gọi được bảo vệ.

 

Những kẻ đó cứng đờ, cuối cùng bị bảo vệ đưa đi, nghe nói sau đó là gọi chủ nhiệm lớp đến đón.

 

Tôi bắt đầu nhận ra rằng những chuyện này không thể chỉ nhẫn nhịn là có thể qua đi. Tôi phải gây ra một sự việc lớn hơn, để những người có quyền can thiệp chú ý đến chuyện này, để Trình Ân Ân và đám bạn của cô ta phải chịu một bài học đích đáng, đến mức họ cả đời không thể quên, thì tôi mới có thể thoát khỏi những kẻ đeo bám đáng ghét này. 

 

Cùng lúc đó, mọi chuyện ngày càng tồi tệ hơn khi bệnh tình của bố tôi trở nặng, ông cần phẫu thuật bắc cầu tim gấp.

 

Số tiền gia đình tôi tích góp vẫn còn quá xa mới đủ. Trước đây, mẹ của Vệ Dư đã hứa sẽ cho vay, nhưng bây giờ bà ấy lại từ chối.

 

Mẹ tôi ở nhà, lo lắng đi đi lại lại, gọi điện khắp nơi cho những người thân và bạn bè có thể giúp đỡ.

Loading...