Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tạm Biệt Ông Chồng Hãm Tài - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-10-07 11:21:52
Lượt xem: 89

Tôi cũng không buồn để tâm nữa, vứt điện thoại sang một bên tiếp tục lái xe.

 

Ở khách sạn, sau khi dỗ con gái ngủ yên, Thẩm Gia Minh lại nhắn tin cho tôi.

 

“Cô có yêu cầu gì về việc phân chia tài sản sau ly hôn không?”

 

“Con gái thuộc về tôi, quầy bán rau của tôi thuộc về tôi, công ty của anh thuộc về anh. Ngoài ra, tôi sẽ lấy xe, anh bù thêm cho tôi 500.000 tệ.”

 

Công ty của Thẩm Gia Minh là một công ty thiết kế, thu nhập hàng tháng rất không ổn định.

 

Nếu không phải cuối năm ngoái, anh ta có được một vài dự án lớn từ các công ty khác, thì lần khởi nghiệp này anh ta đã lỗ sạch.

 

Số tiền tôi đòi là khoản tiền mà tôi đã hỗ trợ anh ta trong những năm qua, cũng là toàn bộ số tiền anh ta có thể xoay xở được lúc này.

 

Tôi không đánh giá cao tương lai công ty của anh ta, cũng không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với anh ta sau khi ly hôn.

 

Vì vậy, tôi định sẽ lấy trọn số tiền và xe một lần rồi dứt khoát cắt đứt mọi liên lạc với anh ta luôn.

 

Khung chat hiển thị anh ta đang nhập tin nhắn

Tôi quá mệt, không đủ sức quan tâm nữa, quyết định đi ngủ.

 

Vừa nằm xuống, tin nhắn của anh ta lại gửi tới:

“Sáng mai 9 giờ đi làm thủ tục ly hôn, điều kiện theo ý cô.”

 

9.

Ngày hôm sau, chúng tôi đến làm thủ tục ly hôn như đã hẹn.

 

Đến khi tôi cùng con gái xuất hiện ở chợ rau thì đã là buổi chiều.

 

A Giang thấy tôi đến muộn liền bắt chuyện vài câu.

 

Biết hoàn cảnh của tôi, nghe nói tôi định thuê nhà, cậu ấy nói nếu tôi không ngại, có thể thuê nhà của cậu ấy.

 

Sau khi bố mẹ A Giang qua đời, căn nhà ba phòng ngủ hai phòng khách chỉ còn mình cậu ấy ở.

 

Nhà của cậu ấy gần chợ, tiền thuê lại rẻ, tôi không mê tín, hơn nữa tôi biết rõ xu hướng tính dục của A Giang, nên lập tức ký hợp đồng thuê nhà với cậu ấy.

 

Những cô gái trong chợ nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi lại đến xỉa xói.

 

Lần này, tôi chỉ mỉm cười không nói gì.

 

Sau khi dọn hàng xong trong ngày, với sự giúp đỡ của A Giang, tôi chuyển đến nhà của cậu ấy.

 

Ngày hôm sau, khi đang nấu bữa tối, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng ai đó đang mở cửa bằng chìa khóa.

 

Tôi hơi ngạc nhiên vì A Giang bảo tối nay có hẹn với bạn trai, sẽ không về nhà.

 

Tôi cầm d.a.o bếp đi ra kiểm tra, vừa thấy người mở cửa, tôi sững lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tam-biet-ong-chong-ham-tai/chuong-10.html.]

Người đến lại là Trình Thạch.

 

"Sao anh lại ở đây?"

 

"Sao em lại ở đây?"

 

Cả hai chúng tôi đồng thời thốt lên.

 

"Đây là nhà bố mẹ tôi."

 

"Đây là nhà tôi thuê."

 

Cả hai lại đồng thời lên tiếng.

 

Bây giờ thì rõ rồi.

 

Tôi không dám tin: "Anh là anh trai của A Giang, Phương Viễn Sơn?"

 

"Ừ, sau khi nhận lại bố mẹ, tôi đã đổi lại tên cũ của mình."

 

Chả trách lần đầu gặp A Giang, tôi cứ thấy anh ta có vẻ quen.

 

"A Giang nói căn nhà này hiện giờ chỉ có cậu ấy ở thôi."

 

"À, tôi không ở đây nữa, sáu năm trước khi kết hôn thì tôi đã chuyển ra ngoài. Hôm nay tôi chỉ đến để lấy lại một vài cuốn sách mà tôi để lại trong phòng bố mẹ thôi."

 

"Ồ ồ, vậy mời anh tự nhiên."

 

"Được, cô cứ tiếp tục công việc của mình." - Nói xong, Phương Viễn Sơn đi vào phòng ngủ của bố mẹ anh ta.

 

Tôi cầm d.a.o quay lại bếp, tiếp tục đảo thức ăn trong chảo.

 

Chờ khi tôi nấu xong bữa tối và bước ra ngoài, lại thấy con gái đang ngồi cùng chơi cờ nhảy trên bàn trà cùng hắn.

 

Khung cảnh vô cùng ấm áp.

 

Những hình ảnh mờ nhạt từ thời thơ ấu hiện lên trong tâm trí tôi.

 

Dường như tôi và Phương Viễn Sơn cũng đã từng chơi thân với nhau như thế này.

Thực ra ban đầu, chúng tôi là bạn rất thân thiết.

 

Nhưng sau đó, khi đến tuổi dậy thì, cả hai đột nhiên giống như hai con gà chọi, ai cũng không muốn thua kém người kia.

 

Nguyên nhân là do có bạn học nói rằng hai chúng tôi trông rất giống nhau, có tướng phu thê. Rồi cả hai đều tức giận, cùng lúc tỏ rõ mình không hứng thú với đối phương, còn trêu chọc rằng người kia không xứng với mình, và thế là mâu thuẫn bắt đầu.

 

"Đồng Đồng, mẹ con nấu cơm xong rồi kìa, con mau đi ăn đi, chú cũng phải về rồi."

 

Khi tôi bày thức ăn lên bàn, Phương Viễn Sơn thu dọn bàn cờ nhảy, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ khẽ chạm vào mũi con gái.

 

Con gái nhìn tôi, rồi lại nhìn anh ta, trong mắt có chút lưu luyến.

Loading...