Tám bà vợ của hoàng đế - Chương 4 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-07 10:10:38
Lượt xem: 264

15 (Đoạn này chữ trong dấu [...] là nội tâm của nhân vật}

Trong hậu cung người có tính cách không hợp nhất tôi nhất, chính là Ngọc phi.

Tôi sinh ra vào cuối tháng bảy trời nóng như lửa, cô ấy sinh ra vào đầu tháng mười một trời lạnh thấu xương, sư tử đực cùng bò cạp cái, ai cũng không nhường ai.

Tôi: “Miếng bánh sen này tan trong miệng, gây nghiện, khiến người ta muốn ngừng mà không được, còn lại miếng cuối cùng, tặng cho ái phi.”

[Chỉ còn lại một cái, chẳng lẽ cô ta không biết xấu hổ mà cướp lấy sao?!]

Cô ta: "Triều đình nhiều việc, bệ hạ mỗi ngày rất bận rộn, tốt nhất là người ăn đi.”

(Ý là không cút về xử lý tấu chương còn ở đây cướp đồ ăn với tôi sao?!]

Tôi: "Không, mời ái phi.”

[Im đi!]

Cô ta: "Không, mời bệ hạ.”

[Cút nhanh lên!]

16

Gần đây, tôi phát hiện các mấy người phụ nữ ở hậu cung đều rất kỳ quái.

Đầu tiên là Hoàng quý phi, cứ cách năm ba ngày lại đến xin chỉ thị của tôi, giải quyết xong cô ấy mang cho tôi một món quà màu xanh lá cây.

Làm gì vậy?

Ăn mừng vì cô ấy ăn nhiều rau và khỏe mạnh sao?

Sau đó, tất cả bon họ ngoại trừ Hoàng hậu đều đến.

Tôi đọc nội quy trong cung nhưng không tìm thấy nội quy "Phi tần đi WC cần xin chỉ thị của hoàng đế".

Vì thế tôi ngộ ra.

Những người phụ nữ này không có hứng thú với việc uống rượu, họ thực sự muốn thu hút sự chú ý của tôi và tranh giành sự ưu ái của tôi!

Hừ!

Không có gì có thể làm khó được cái trán cao thông minh của tôi.

Vì thế tôi tìm một bức tranh vẽ công chúa nước khác, nói cho họ biết: Trái tim của một vị hoàng đế giống như một chiếc kim dưới đáy biển.

Đừng suy đoán.

17

Tôi tuyệt đối không thể tưởng tượng được, hoàng hậu lại quá si mê mình.

Khoảnh khắc nhìn thấy sự thay đổi của cô ấy, một gợn sóng lặng lẽ gợn lên trong lòng tôi, như gió xuân thổi qua cành liễu, mưa phùn rơi trên núi, như biển hoa nở rộ trên mảnh đất đã đóng băng hàng ngàn năm.

Vào khoảnh khắc đó, đâu đó trong trái tim tôi như bị đập mạnh.

Không biết có phải vì nhìn lâu vào bức tranh hay không mà thẩm mỹ của tôi trở nên lệch lạc, và hoàng hậu thay đổi cách trang điểm khác nhưng lại trở nên rất xinh đẹp trong mắt tôi.

Tại sao đám phụ nữ này lại kỳ lạ như vậy?

Luôn gật gù, mắt thì thâm đen, trên cổ cũng đầy dấu môi đo đỏ.

Oh, trông như ngộ độc thực phẩm tập thể.

Viên quý nhân không hổ là người ăn nhiều, xương cốt bình thường, thế nhưng càng ngày càng béo.

18

Hoàng hậu trở nên ít quan tâm đến việc nói chuyện với tôi hơn.

Nói tôi là kẻ lừa đảo, nói tôi nói dối cô ấy quá nhiều.

Aizzz, có vẻ như bức tranh đã bị phát hiện.

Đàn ông có thể vừa công khai vừa ngấm ngầm, tôi hào phóng thừa nhận sai lầm của mình: "Trẫm không thể nhịn được, trẫm chỉ lợi dụng mà thôi, trẫm không có ý định như vậy với cô ấy."

Hoàng hậu khó có thể tin nhìn tôi, giận dữ mắng: "Là do người nấu súp gà nên mới hiểu lầm thôi.”

Nấu súp gà?

Ồ, tôi hiểu rồi.

Nấu súp gà phải dùng nồi đất, thời gian dài, đáy nồi đen thui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tam-ba-vo-cua-hoang-de/chuong-4-end.html.]

Nó trông khá giống với biểu cảm khuôn mặt trong bức tranh.

Nhưng đối phương dù sao cũng là công chúa, chê dung mạo người ta ở trong lòng là được rồi, giống tác giả lai đi mượn mồm người khác, gióng trống khua chiêng mà nói ra... quá không nhân đạo.

Đánh giá xấu!

Đương nhiên, hoàng hậu vẫn khen ngợi.

Dù sao thì hoàng hậu cũng là đang ghen, ăn dấm chua của tôi.

19

Ôi.

Nghĩ đến điều này...

Tôi giống như món sườn heo chua ngọt vừa mới nấu chín, chua chua và có chút ngọt ngào chờ hoàng hậu ăn sạch sẽ.

20

Hoàng quý phi bày mưu cho tôi, nói rằng chỉ cần viết hai nghìn bức thư tình là tôi có thể lấy được trái tim của hoàng hậu.

Tôi: "Trẫm không có thời gian.”

Cô ấy: "Có tiền không? Thần thiếp tìm người viết giúp ngài.”

Tôi: "Trẫm tiết kiệm được một chút.”

Cô ấy: "Không cần nhiều lắm, một ngàn lượng là đủ rồi.”

Tôi: "Không phải, trẫm tiết kiệm được một chút thời gian.”

21

Thắp đèn tăng ca, tôi thức đêm suốt đêm, múa bút thành văn, vắt hết óc.

Nửa năm sau, gom đủ hai ngàn phong thư.

Hoàng quý phi, kẻ đã g..iết người ngàn đao, lại điên cuồng lại gần, đòi hai ngàn lượng.

“Nếu bệ hạ không cho, thần thiếp nói cho hoàng hậu nương nương những thứ này đều là thần thiếp tìm người viết.”

“Thôi đi, chữ viết đều giống nhau!”

“Đúng vậy, là vì chỉ tìm một người viết.”

Tôi vô cùng không tình nguyện mở rương bạc nhỏ ra, buồn bực: "Nàng cần nhiều tiền như vậy làm gì?”

Hoàng quý phi thở dài, cuộc sống không dễ dàng: “Thần thiếp chỉ muốn cho nhiều người đàn ông vô gia cư có một mái ấm gia đình.”

Không ngờ cô ấy lại tốt bụng như vậy.

Chỉ là......

Chú ý thân thể, hốc mắt sắp biến thành Xanh quý phi rồi.

Cô ấy mỉm cười: "Ai xanh còn chưa chắc đâu.”

Tôi nghe không hiểu, có lẽ đó là một sự ám chỉ khác rằng tôi rất thông suốt.

Người phụ nữ này ít nhiều có chút tật xấu.

22

Những cảm xúc đầu tư tiền bạc và trí tuệ luôn được trân trọng.

Bây giờ tôi đang hạnh phúc.

Hoàng hậu dịu dàng đáng yêu như con chim nhỏ nép vào người.

Hoàng quý phi quan tâm đến dân thường và thương cảm cho dân chúng.

Đông đảo phi tần cũng gia nhập hàng ngũ từ thiện của cô ấy, khiến tôi rất hài lòng.

Viên quý nhân sắp biến thành Cầu (quả bóng) quý nhân, Ngọc phi mỗi ngày phổ cập khoa học gan nhiễm mỡ và huyết áp cao cho Viên quý nhân, hóa thân thành chuyên gia dinh dưỡng, nghiêm khắc giám sát sinh hoạt ăn uống hàng ngày của cô ấy.

Xem đi, vẫn là đầu tháng ba se lạnh hợp với cung bò cạp cái.

Lúc trước an bài hai người phụ nữ này ở cùng một chỗ quả thực là hành động sáng suốt.

Cha, nếu cha trên trời có linh thiêng nhất định sẽ rất vui mừng.

Dù sao con trai cha, đã dựa vào sự thông minh và những phương pháp thần kỳ của mình để khiến những người phụ nữ này phải phục tùng.

(--END--)

Bình luận

0 bình luận

    Loading...