Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÀI XẾ RIÊNG ĐA NĂNG CÓ QUÁ NHIỀU BÍ MẬT - Chương 5. Anh ta không xứng đáng

Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:33:45
Lượt xem: 1

Khi người phụ nữ đã đứng trước mặt Thảo Nguyên, nhìn thấy Thảo Nhi đang nằm ngủ ngon lành, cô ta có vẻ sửng sốt:

 

- Không ngờ cô lại thật sự có thể...

 

- Cô làm mẹ kiểu gì vậy hả?

 

- Hả?

 

Thảo Nguyên ngắt lời người phụ nữ bằng một câu trách móc khiến cô ta ngơ ngác. Hừ, lại còn ngơ ngác cơ đấy! Thảo Nguyên cảm thấy m.á.u nóng vọt lên tận đỉnh đầu. Dù vẫn phải nhỏ tiếng để tránh làm Thảo Nhi giật mình, nhưng ngữ điệu của Thảo Nguyên không thể nào nhỏ nhẹ cho được:

 

- Sao cô lại để con bé ở một mình lâu như thế? Nếu không phải có tôi ở đây, không biết con bé sẽ thế nào nữa! Các người làm cha mẹ kiểu gì vậy hả? các người không yêu thương, không quan tâm con bé được hay sao hả?

 

- Này, có lẽ cô hiểu lầm rồi! Tôi không phải là mẹ của bé Nhi!

 

- Không phải mẹ của con bé? Sao lại biết tên của nó? Cô là ai? – Thảo Nguyên cảnh giác.

 

- Tôi là bạn của cha con bé! – Người phụ nữ mỉm cười - Cảm ơn cô đã chăm sóc con bé nãy giờ! Cô đúng là tốt bụng...

 

- Không cần phải khen tôi! – Thảo Nguyên hậm hực - Tôi chỉ là thương cho con bé không may mắn phải có cha mẹ vô trách nhiệm, vô tâm như thế thôi! Chị là bạn của cha con bé, chị cũng nên nhắc nhở anh ta, làm cha cho đáng mặt một chút!

 

- Nè, cô đâu cần nói khó nghe vậy chứ?

 

Người phụ nữ cau mày, giọng cũng nghiêm lại, tỏ vẻ không hài lòng. Thái độ của cô ta khiến cơn tức của Thảo Nguyên lại bùng lên. Cô cười khẩy:

 

- Tôi nói khó nghe? Sự thật thì mất lòng thôi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tai-xe-rieng-da-nang-co-qua-nhieu-bi-mat/chuong-5-anh-ta-khong-xung-dang.html.]

 

- Sự thật gì chứ? Cô thì biết cái gì?

 

- Tôi không biết cái gì, tôi chỉ biết anh ta là cha mà không thèm quan tâm đến con bé, bỏ mặc con bé, vô trách nhiệm, vô tâm, vô nhân tính! Anh ta không xứng đáng, cũng không đủ tư cách làm cha!

 

- Nè, cô...

 

“Reng reng reng...”

 

Tiếng chuông reo lên, người phụ nữ ngừng câu nói định tranh cãi với Thảo Nguyên, vội vã lấy điện thoại ra nghe. Thảo Nguyên cũng không có hứng thú muốn nghe cô ta nói gì qua điện thoại, nhưng cô ta lại đang đứng ngay trước mặt cô, nên Thảo Nguyên nghe rõ mồn một.

 

- A lô, ừ, tôi đây, tôi vừa tới quán rồi.

 

- Không thấy bé Nhi đâu hết! Nhân viên cũng nói không thấy con bé!

 

- Này, anh sao vậy? A lô? A lô!

 

Có vẻ như người phụ nữ đã bị đối phương cúp máy. Cô ta cất điện thoại vào túi rồi khoanh tay, nhìn Thảo Nguyên chằm chằm. Thảo Nguyên nhướng mày, ngạc nhiên. Bé Nhi? Chẳng phải chính là cô bé đang nằm ngủ trên chân của cô đây sao? Người phụ này rõ ràng là nhìn thấy con bé, tại sao lại nói như vậy? Sự nghi hoặc của Thảo Nguyên không thèm che giấu, lại cộng thêm ánh mắt đầy cảnh giác khiến người phụ nữ bật cười:

 

- Cô gái, cô thật thú vị đó! Xin chào! Tôi là Tuyết Nhung, chủ quán này!

 

Tuyết Nhung vừa nói vừa giơ tay ra. Thảo Nguyên mím môi không thèm phản ứng. Tuyết Nhung cười cười, quay vào trong quầy, lát sau mang ra một chiếc nón to và một bịch khẩu trang. Cô ta dùng chiếc nón úp lên đầu gối của Thảo Nguyên, che khuất đi gương mặt đang say ngủ của Thảo Nhi, lại chìa bịch khẩu trang cho Thảo Nguyên, tiếp tục cười cười, nhẹ giọng nói:

 

- Không phải cô đang chê trách và oán ghét cha của Thảo Nhi sao? Cảm thấy anh ấy vô trách nhiệm, vô tâm, vô nhân tính, không thương con bé sao? Tôi để cô tận mắt nhìn thấy thái độ của anh ấy! Đeo khẩu trang vào đi đã!

 

Thảo Nguyên cầm lấy khẩu trang, trong đầu cũng đã hình dung ra được ý đồ của bà chủ quán. Cô ta chính là muốn lừa cha của Thảo Nhi, để anh ta nghĩ rằng Thảo Nhi chưa từng đến đây? Cô ta muốn để Thảo Nguyên tận mắt nhìn thấy điều gì? Thái độ của một gã làm cha vô trách nhiệm sao? Thảo Nguyên nhếch môi cười khẩy một cái nữa. Cô mỏi mắt mong chờ!

Loading...