Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

“TÁI SINH” Ở TUỔI 70 - 4

Cập nhật lúc: 2024-09-13 12:06:56
Lượt xem: 1,688

Cũng có nhiều bạn bè chung thay tôi trả lời ông ấy, lời lẽ đầy sự ngưỡng mộ và khen ngợi về tình cảm của chúng tôi.

 

Ông ấy còn gửi cho tôi không ít tin nhắn riêng, đôi khi hỏi đồ dùng trong nhà để ở đâu, đôi khi là ảnh món mì ông tự nấu, cũng có khi là bản tin thời tiết, nhắc tôi mang ô và mặc thêm áo.

 

Tôi không trả lời bất kỳ tin nhắn nào, lòng bình thản, thậm chí không gợn sóng.

 

Sau khi kết thúc chuyến du lịch, tôi gặp một vị khách không mời.

 

5.

 

Khi Trần Uyển đến tìm tôi, tôi mới nhận ra có điều gì đó không đúng.

 

Thẩm Chi Châu từng nói rằng tuần sau ông ấy sẽ lại đi xa, nhưng đã hơn một tháng rồi mà ông ấy vẫn chưa đi.

 

Vậy là, vì Thẩm Chi Châu không giữ lời hứa năm nay, nên Trần Uyển mới đuổi theo đến thành phố của chúng tôi?

 

Bà ấy mỉm cười ngồi đối diện tôi, mặc một chiếc sườn xám cao cấp, khuôn mặt không còn trẻ, nhưng cử chỉ và dáng điệu toát lên sự thanh lịch qua năm tháng.

 

So với bà ấy, tôi thật sự giống một bà lão giản dị.

 

Người ta thường nói, thứ không thể có được khi còn trẻ sẽ ám ảnh cả đời, huống chi người không thể có được khi còn trẻ. Vì thế Thẩm Chi Châu coi bà ấy là ánh trăng sáng cả đời mình, cũng không có gì lạ.

 

"Mục Vân phải không? Bà nhỏ hơn Chi Châu, vậy cũng nhỏ hơn tôi, tôi nên gọi bà là em gái." Bà ấy mỉm cười, "Xin lỗi vì đã khiến bà và Chi Châu xảy ra mâu thuẫn vì tôi."

 

Tôi không nói gì, bà ấy vẫn dịu dàng cười và tiếp tục nói:

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

"Mục Vân em gái, thật ra bà không cần phải phiền lòng vì chuyện này. Tôi và Chi Châu chỉ là thực hiện lời hứa đã có từ mấy chục năm trước mà thôi."

 

"Bà có lẽ không biết, khi chúng tôi học đại học, đã hứa sẽ cùng nhau đi khắp thế giới. Buổi họp lớp năm 1998 khiến chúng tôi nhận ra rằng, chúng tôi đã già, nếu không đi ngay bây giờ, e là không còn cơ hội nữa."

 

"Nghe thật nực cười phải không, lời hứa ở tuổi 20, đến năm 50 mới bắt đầu thực hiện."

 

Tôi cũng mỉm cười, "Vậy bà lặn lội đến thành phố này, ngồi trước mặt tôi, chỉ để kể cho tôi nghe câu chuyện tình yêu của hai người sao?"

 

"Mục Vân em gái, hôn nhân là hôn nhân, tình yêu là tình yêu. Tôi không tin rằng bà đã sống hơn nửa đời người mà không phân biệt được điều này."

 

"Có thể bà sẽ không tin, nhưng tôi và Chi Châu chưa bao giờ có ý định làm tổn thương bà."

 

Giọng bà ấy chậm rãi, khóe mắt ẩn chứa nụ cười, nhưng tôi lại nhìn thấy sự khiêu khích trong đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tai-sinh-o-tuoi-70/4.html.]

 

Thế nên tôi đứng dậy thanh toán tiền cà phê, nhìn thẳng vào mắt bà ấy và nghiêm túc nói:

 

"Tôi không biết liệu có thể phân biệt hôn nhân và tình yêu hay không, nhưng tôi nghĩ bà hoặc Thẩm Chi Châu đã có thể nói với tôi sớm hơn. Chỉ là một ông già tồi tệ thôi mà, nếu bà muốn, tôi để lại cho bà."

 

"Tôi chưa từng uống cà phê, cũng không quen uống, nhưng bà đã cất công đến đây, tôi vẫn phải làm tròn bổn phận của mình."

 

"Còn nữa, thật thiệt thòi cho bà, làm người thứ ba suốt cả đời, cuối cùng từ tiểu tam thành lão tam."

 

Tôi lại cười, "Không trách bà năm nay phải vội vàng đến đây, như bà nói, nếu không đến nhanh, e là không kịp nữa rồi."

 

Sắc mặt bà ấy thay đổi, tôi quay người rời đi.

 

Nhưng ngay ngoài cửa quán cà phê, tôi thấy Thẩm Chi Châu với khuôn mặt tái nhợt, ông ấy đưa tay kéo tôi: "A Vân, bà..."

 

Tôi lùi lại một bước, "Đã ký vào đơn chưa?"

 

Tay ông ấy rũ xuống, giải thích bằng giọng yếu ớt: "Mọi chuyện không như bà nghĩ, bà... thực sự muốn đến mức này sao? Chúng ta đã sống cả đời bên nhau, chúng ta còn có thể..."

 

"Thẩm Chi Châu, rốt cuộc bao giờ ông mới có trách nhiệm đây?"

 

Tôi cười lạnh lùng:

 

"Lúc 20 tuổi, ông không có gan để đấu tranh cho tình yêu thực sự của mình, không dám đối mặt với cha mẹ bà ấy. Đến 50 tuổi, khi đã thành công, ông cũng không dám thẳng thắn với hôn nhân và chuyện ngoại tình."

 

"Giờ ông đã 75 tuổi, vẫn không có dũng khí để chịu trách nhiệm. Ông mãi mãi như vậy, trốn sau lưng phụ nữ, vừa muốn này vừa muốn kia. Nhưng trên đời này, đâu có chuyện tốt như vậy?"

 

Ông ấy đứng chôn chân, trên mặt hiện rõ vẻ hoang mang và sợ hãi.

 

6.

 

Cuối cùng, Thẩm Chi Châu cũng ký vào đơn ly hôn.

 

Con trai tôi, Thẩm Dục, không kìm nén nổi mà tìm gặp tôi, qua điện thoại, nó tức giận hét lên:

 

"Mẹ! Con thực sự không hiểu mẹ nghĩ gì nữa, đã lớn tuổi rồi mà còn đòi ly hôn, cả đời gắn bó, nói bỏ là bỏ sao?"

 

"Còn chuyện phân chia tài sản của mẹ nữa, bố đã quá chiều chuộng mẹ rồi, mẹ tự xem lại xem như vậy có công bằng không? Phần lớn thu nhập trong nhà là bố kiếm được, mẹ dựa vào đâu mà lấy đi nhiều như vậy?"

 

Loading...